Phần 21
Tiếng nhạc kéo tôi ra khỏi những hoài niệm vu vơ. Mở đầu là một tiết mục nhảy nhót gì đó của lớp nào đó. Ngồi xem mà cứ ngáp ngắn, ngáp dài chả có tí cảm xúc gì. Tôi chỉ chờ tiết mục của em, còn lại chả quan tâm ai hết. Khi lớp em được xướng tên, tôi mới ngồi thẳng dậy, hướng mắt về phía sân khấu. Kia rồi, một tốp con gái trong những bộ váy thướt tha đang bước lên, hình như là một bài múa. Nhưng lạ chưa, không thấy em đâu cả. Đảo mắt một lượt vẫn chẳng thấy em đâu. Ơ, rõ ràng là có em biểu diễn mà!
Bất chợt, một khúc piano dịu nhẹ. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía góc sân khấu. Tôi ngơ ngác dõi mắt nhìn theo. Em đó ư? Cô gái nhỏ ngồi bên chiếc piano nhỏ? Ừ đúng rồi. Là em chứ ai! Từ phía xa có thể nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy. Cảm giác lúc đó thật khó tả. Lần đầu tiên thấy em chơi đàn!
Tiết mục của lớp em công nhận có đầu tư. Bài múa trên nền nhạc piano, toàn gái xinh, múa cũng đẹp và có cốt truyện hẳn hoi. Nhưng mà hình như chả ai để ý đến những điệu múa cả. Có lẽ cũng như tôi. Chỉ mãi ngắm người chơi đàn.
Em trang điểm nhẹ. Đẹp lắm! Mái tóc xõa ngang vai. Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc váy đen và đi một đôi boot cũng màu đen. Nhìn em thật lạ. Lạnh lùng và quyến rũ. Chả giống như em ở nhà.
Tiết mục kết thúc. Những tiếng vỗ tay rào rào vang lên không ngớt. Tốp múa đứng lại chào mọi người. Riêng em đi thẳng vô trong cánh gà, làm mấy anh lên tặng hoa được một phen chưng hửng. Em ngáo thật! Haha.
Buổi biễn diễn xong xuôi thì cũng đã chập tối. Tôi đứng chờ em ở gốc bàng mà mãi chẳng thấy em đâu. Bọn học trò cũng về gần hết. Sân trường rộn ràng mới đây giờ bỗng chốc lặng ngắt, làm tôi thấy lo lo.
– Linh ơi!
Tôi gọi em mấy bận mà chẳng thấy trả lời. Bác bảo vệ nghe tiếng tôi chạy lại hỏi:
– Sao chưa về? Lớp nào?
– Dạ, dạ… cháu ở…
– Nhìn cậu lạ lạ. Ở ngoài trường đúng không?
Bác bảo vệ hỏi một câu làm tôi chột dạ. Đang ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì em ở đâu xuất hiện. Nhìn cái bản mặt bối rối của tôi, em phì cười.
– Anh này là ai vậy bác? Con chưa thấy bao giờ.
Mặt tôi đần thối ra. Ơ, cái con điên này. Nói cái gì đấy?
– Biết ngay mà, quân trộm cắp – Bác bảo vệ xắn tay áo, xem chừng sắp lao vào còng tay tôi đến nơi.
– Ơ ơ, không phải đâu bác ơi… – Tôi xua tay phần phật.
Em ở ngoài ôm bụng cười ngặt nghẽo, xong rồi níu tay áo bác bảo vệ bảo con đùa đấy, đây là bạn của con. Bác bảo vệ nhìn cái điệu bộ giãy đành đạch như cá mắc cạn của tôi rồi cười ầm lên. Em lại còn nháy mắt trêu nữa chứ. Nhìn ghét thật!
…
Chở em về. Bao nhiêu lần đi qua con đường này chẳng thể nào nhớ nổi. Lúc nào đi em cũng bảo tôi chầm chậm lại. Như thể phải về nhà là một niềm tuyệt vọng. Tôi quay xuống hỏi em:
– Nãy làm gì mà lâu vậy?
Em thò đầu lên, mắt tròn xoe:
– Anh lo cho em à?
– Người ta còn nhiều việc ở nhà. Bắt chờ hoài!
– Thôi mà, nói anh lo cho em đi!
– …
– …
– Lạnh không?
– Dạ có.
Ngồi sau, em cứ cười mãi thôi, chẳng biết đang nghĩ vớ vẩn gì trong đầu nữa. Đi gần tới con hẻm quẹo vào nhà em, tự nhiên em nhéo tôi một cái nói giọng vội vã:
– Anh, dừng lại đi.
Em bảo tôi tấp vào lề đường rồi nhìn đăm đăm về phía trước, có vẻ không vui. Tôi chẳng nhận ra điều gì khác thường ở đó cả, ngoại trừ một chiếc ô tô màu đen vừa quẹo vào con hẻm nhà em.
– Gì thế?
Tôi hỏi nhưng em không trả lời, chỉ giục đi tiếp chứ không quẹo vào nhà, cũng chẳng nói tại sao.
– Sao vậy em? – Tôi gặng hỏi lần nữa.
– Một vài người em không muốn gặp thôi, không có gì đâu anh. Mình đi dạo chút rồi về anh nha!
Tôi gật đầu. Chẳng hỏi thêm gì nữa. Hai đứa lại lang thang trên những con đường Đà Nẵng thân quen. Gió lạnh thổi vi vu làm má em ửng đỏ. Mùa đông đến rồi chăng!