Phần 24
Không cần phải quá thông minh để hiểu rằng, tôi đang có tình địch. Tình địch theo đúng cái nghĩa chính xác nhất của nó, chứ không phải kiểu mấy thằng trẻ ranh thích tán tỉnh nhăng nhít. Nhưng điều làm tôi thấy khó chịu nhất không phải là cái anh chàng tình địch đó, mà là cái cách cư xử của em với chàng ta rất lạ. Em luôn giấu tôi mỗi lần đi với anh chàng đó. Tôi đâu có trách gì em đâu. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình mà. Chỉ cần em nói với tôi, đừng giấu tôi gì cả, để tôi có thể hiểu em đang làm gì, và để cái cảm giác ghen tuông khó thở này không còn xâm chiếm lấy tôi mỗi khi chiếc xe hơi màu đen xuất hiện trước cánh cổng nhà em nữa.
Chợt nhếch môi cười. Ồ, mình đã biết ghen rồi à? Cũng tốt. Ghen một chút để thấy mình đã trở nên “người” hơn với những hỉ, nộ, ái, ố bình thường. Chứ cứ cái kiểu sống bất cần, kệ mẹ đời như trước đây làm mệt mỏi nhiều người quá. Bất giác nhớ đến Đan Chi ngày trước, nhớ đến cái đêm tôi và nhỏ chia tay nhau trong bệnh viện. Nghĩ lại, tôi sợ chính tôi của ngày đó thật. Cứ thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Bất cần, thờ ơ, và vô cảm đến sợ.
Sai lầm thì ai cũng mắc phải. Kẻ ngu ngốc thì cứ mãi chìm đắm trong nó và tự trách mình. Người thông minh lấy đó làm bài học, để không bao giờ phạm phải lần hai. Tôi đứng chông chênh giữa hai thứ đó. Chưa bao giờ hết nuối tiếc và cũng luôn biết rằng mình sẽ phải sống khác đi, cho những người của hiện tại. Nhìn chung thì hạnh phúc luôn phải đấu tranh để có. Miếng pho mai có sẵn chỉ có trong cái bẫy chuột. Kể cả tình cảm em dành cho tôi lớn đến thế nào, thì cũng phải đấu tranh để giữ nó.
Bắt đầu ngồi nghiêm túc đánh giá lại tình hình. Để xem chàng ta có gì nào. Đẹp trai, nhà giàu, có mối quan hệ với gia đình em từ trước thì phải. Nói chung là ăn đứt tôi mọi mặt. Nhưng bù lại tôi có thứ quan trọng nhất, đó là tình cảm của em.
Chờ mãi thì cuối cùng cơ hội đối diện với chàng ta cũng đã đến.
Hôm đó bố em đi công tác nước ngoài về, gọi tôi sang nhà dùng bữa cho vui. Mấy lần trước tôi toàn từ chối với đủ thứ lý do này nọ, vì dùng bữa với gia đình em tôi thấy không thoải mái lắm, nhất là khi có mẹ Hương ở đấy. Nhưng lần này nghe đâu có anh chàng kia nữa, nên tôi đồng ý. Để xem hàng họ chàng ta thế nào, đặng biết đường mà đối phó.
Em kéo tôi ra một góc thì thầm:
– Nè, em bảo nè.
– Gì đó? – Tôi hỏi.
– Nhớ đừng có mặc quần lửng với đi dép lê nha. Cái quần jean hôm bữa em mua cho anh í, mặc vào đấy.
Chà, y như đang chim lợn cho chàng rể tương lai về ra mắt bố mẹ vợ ấy nhỉ. Cưng phết. Gật gật bảo ok, nhưng đưa mặt đây thơm phát cho đỡ nhớ nào. Em hừ mũi, điên à, ở đây người ta thấy chết, xong vuốt má tôi nhỏ nhẹ nói:
– Với cả em nói nè.
– Gì nữa?
– Chút ai nói gì cũng đừng nghĩ ngợi gì nha.
Chả biết ý em là gì nhưng cứ gật đại trước cho em yên tâm. Thực ra mười phần câu chuyện thì tôi cũng đoán được tám phần rồi. Đại khái là anh chàng này đã được bố mẹ em chấm cho con gái của mình rồi. Em giấu tôi chắc là vì sợ tôi nghĩ ngợi linh tinh. Tôi cũng không muốn vặn vẹo em làm gì. Cơ bản là tôi tin em.
Hôm đó mặc bộ đồ đàng hoàng nhất tôi có. Áo sơ mi của tôi, quần jean và giày thì em mua cho, tự tin rảo bước qua nhà em như đang chuẩn bị thuyết trình đề tài nghiên cứu khoa học cấp nhà nước. Chà, hóa ra không phải chỉ có mỗi anh chàng tình địch kia đâu, mà là cuộc gặp mặt của cả hai gia đình. Có bố mẹ và cô em gái của chàng ta nữa.
Nhắc đến cô em gái của chàng tình địch thì thôi rồi, cấu hình đừng hỏi độ khủng. Ngực tròn như hai quả dưa hấu, chân thì thẳng đuột, đặc biệt là quả mông phúc hậu cứ cong vếu lên nhìn rất ngứa mắt. Mặt mày thì bình thường thôi, nhưng kiểu gái nhà giàu chỉ cần đắp vào cả tấn mỹ phẩm hàng hiệu là tự nhiên đẹp hết. Tình cờ gặp cô em gái ở cửa, nhỏ chào tôi một cái có vẻ ngoan. Mỉm cười chào lại phát rồi tia mắt xuống bộ giò, nuốt nước bọt cái ực rồi đi lẹ vào trong. Mịa nó, hôm nay không mặc sịp nữa chứ.
Tôi đến với tư cách là thầy của em. Tất nhiên chả ai biết hai đứa đã chuyển từ chú chú, con con thành anh anh, em em lâu rồi. Nhưng trước bàn dân thiên hạ vẫn phải tỏ ra nghiêm chỉnh, áp dụng triệt để nguyên tắc không nhìn nhau quá 3s.
– Thầy tên là gì nhỉ?
Bố của chàng tình địch bắt đầu mở phát súng đầu tiên sau màn chào hỏi.
– Dạ, cháu tên Nhân – Mình đáp.
– Uhm, nghe bảo thầy là thầy dạy vẽ của bé Linh hả? Thế thầy đã làm nghề này lâu chưa?
– Dạ, cũng vài năm ạ.
– Uhm, vậy cũng ổn rồi. Tại sao thầy lại chọn đi dạy?
Chẳng lẽ lại bảo mình đéo tìm được việc nên phải đi dạy để kiếm cái bỏ vào mồm? Như thế thì còn ra thể thống gì nữa, đang cần kiếm điểm trước quan viên hai họ nên tằng hắng ba cái rồi đáp:
– Dạ… thật ra thì cháu từng là Kiến trúc sư, nhưng mà cháu thấy nền Kiến trúc nước ta còn kém phát triển, tương lai phải dựa vào các bạn trẻ mà điển hình là em Linh nhà mình đây, nên cháu muốn đem những gì mình biết để khơi gợi niềm đam mê cho các em, truyền cho các em niềm tin có thể thay đổi được diện mạo nước nhà… với cả mần cái chi đó nữa Bác Hồ nói mà cháu quên cha rồi…
Nói xong mấy lời củ chuối giả tạo kia tôi suýt không nhịn được cười. Em ngồi bên cạnh thì cứ bụm miệng suốt. Đưa chân dưới gầm bàn khều khều có ý bảo sao bữa nay anh chém gió kinh thế, buồn cười chết đi được. Mình khều lại bảo, thì anh biết éo đâu, cứ chém rứa cho các cụ vừa lòng.
Mấy màn thẩm tra lý lịch rồi bàn về chuyện vẽ vời cùng những cái nhìn xem thường này tôi còn lạ gì nữa. Bố chàng tình địch nghe xong gật gật xã giao. Mẹ chàng thì ngồi im nãy giờ chả nói gì. Mẹ Hương của em thì khỏi nói rồi, tôi đã quen nên cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy. Nhìn chung bầu không khí khá khiên cưỡng. Tôi cảm giác mình như người thừa trong cuộc gặp mặt của hai gia đình này. Nhưng mà kệ, mục đích chính của tôi là đến để xem tình địch của mình thế nào. Mà nãy giờ chàng cứ im lặng suốt, chưa thấy nói gì để tôi khai thác thông tin. Vừa may bố em hỏi:
– Liêm mới về nước nhỉ? Dự định tương lai thế nào cháu?
À, hóa ra chàng tên Liêm, vừa mới du học hay công tác nước ngoài gì đó về. Oách đấy.
– Dạ, cháu vừa về tháng trước – chàng đáp – cháu muốn nghỉ ngơi làm quen lại nhịp sống Việt Nam một thời gian rồi tính tiếp chú ạ.
Giọng điệu chàng từ tốn, nom là một người tri thức. Chàng có gương mặt rất sáng, trán cao, ngoại hình hoàn hảo, thằng bé thì không biết bao nhiêu cen ti mét nhưng khả năng không thua kém tôi là mấy.
– À quên mất, cháu có quà cho chú đây.
Chàng nói rồi lấy ra một chai rượu màu nâu nghe bảo ngâm dưới hầm một trăm năm bên Canada. Bố em bảo cháu đến thăm gia đình là vui rồi, quà cáp làm gì tốn tiền. Chàng cười xòa, có bao nhiêu đâu chú, đâu đó tầm một tỷ đổ lại chứ mấy, quan trọng là tấm lòng. Tôi nghe xong phọt mẹ miếng gà luộc ra bát.
Chàng và phụ huynh hai bên bắt đầu nói về chuyện làm ăn. Thì cũng thăm hỏi nhau tình hình công ty đôi bên dạo này thế nào. Biết thêm một thông tin là chàng đi học Quản trị Kinh doanh bên Canada về, sắp tới sẽ tiếp quản công ty gia đình. Đại khái là chuyện kinh doanh, làm ăn nên tôi mù tịt. Tranh thủ thò chân qua khều em tí, động tác điêu luyện như Ronaldinho thời đỉnh cao phong độ. Ai ngờ cô em gái của chàng nhìn tôi chau mày. Bèn e hèm ba tiếng rồi giả bộ quay qua hỏi em tình hình vẽ vời dạo này thế nào. Em tủm tỉm cười bảo con đang luyện tả chất liệu inox chú ạ. Mình gật gật bảo ờ tốt, con hiểu ý chú vậy là chú ưng.
Mà để ý nãy giờ cô em gái của chàng tình địch cứ liếc tôi hoài. Chẳng biết đang săm soi cái gì. Tôi đành cúi xuống với miếng gà luộc còn cắn dở của mình để tránh ánh mắt của nhỏ. Con nhỏ này nhìn có vẻ nguy hiểm vãi.
– Ly càng lớn càng xinh quá ha! Đã để ý anh nào chưa cháu?
Mẹ Hương quay qua nói chuyện với cô em gái kia. Hóa ra tên Ly. Không biết bao nhiêu tuổi nhưng người ngợm thì thôi rồi.
– Dạ cháu vẫn thế thôi cô ạ, làm gì có ai.
Vừa nói cô em gái vừa liếc nhìn về phía tôi. À phát tín hiệu đây (em chưa có ai, anh cứ xông vào mà húp). Nhưng tiếc quá em ơi, anh giờ đã là chồng của người ta rồi. Chỉ có thể liếc trộm cặp ngực của nhỏ rồi nuốt nước bọt phát nữa. Dưới gầm bàn, em vừa đá tôi một phát đau điếng vào chân. Bèn cắn vội miếng gà, tấm tắc khen gà nhà ai nuôi béo thế. (Phải tổ lái nhanh không chết, hehe).
Nhìn chung ngồi cho đủ đội hình thôi chứ tôi chả góp chuyện gì mấy. Chuyện của giới nhà giàu tôi không biết gì mà nói. Thỉnh thoảng bố em hỏi thăm tôi vài câu. Rồi thỉnh thoảng cũng chém được với chàng tình địch dăm ba câu về chuyện thế giới. Thấy chàng ta là người hiểu biết, cởi mở và biết gợi chuyện. Lúc đầu tình địch là không ưng rồi, nhưng nói chuyện một hồi lại thấy quý chàng ta mới chết chứ.
Ngồi một lúc thấy mình có vẻ lạc lõng, bèn giả bộ đi tè rồi tót ra sau vườn đứng hóng gió tí. Sau vườn có cây xoài cao đáo để. Mùa này chả hiểu sao vẫn đơm được mấy trái non to bằng hai ngón tay. Tháo giày liệng mà mãi nó chả rụng, thế là trèo tót lên cây hái bỏ vào mồm nhai tí cho nhã. Tiện thể nằm luôn trên chạc cây ngắm trời, ngắm đất. Nhìn những áng mây cứ lững thững trôi, trôi về đâu chính tôi cũng không biết nữa, bất giác thấy buồn buồn.
28 tuổi. Cái tuổi mà người ta bây giờ có lẽ đã có sự nghiệp ổn định, vợ con đuề huề. Thế mà tôi vẫn cứ như bơi giữa biển, nhìn mãi chẳng thấy đâu là bến bờ. Nghĩ đến anh chàng tình địch kia, lại thở dài thườn thượt.
Đang nằm nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng đứa con gái nào xé tan sự tĩnh lặng:
– Nè.
Nhìn xuống hóa ra là nhỏ Ly em gái của chàng tình địch. Láo nhỉ, dám gọi người lớn cộc lốc thế à. Bơ luôn không thèm trả lời.
– Nè, nè.
Con nhỏ cầm đá chọi lên phía tôi kêu ỏm tỏi. Bực mình quay xuống gắt:
– Gì?
– Sao lại nằm ngoài này?
– Hóng gió cho tiêu cơm tí.
– Mọi người đang hỏi kìa.
– Tí rồi vào.
Con nhỏ không biết bao nhiêu tuổi mà nói chuyện cứ trống trơn ghét thật. Mới im lặng được tí thì con nhỏ lại hỏi:
– Hai người thích nhau được bao lâu rồi?
Tôi giật nảy mình, tí nữa ngã lộn cổ xuống dưới:
– Gì cơ?
– Thầy với bé Linh ấy. Hai người thích nhau bao lâu rồi?
Tôi tái mặt. Bỏ mẹ rồi, sao con nhỏ lại biết được nhỉ. Nhớ lại lúc nãy ngồi ăn, con nhỏ cứ soi soi mình, chắc là thấy tôi với em cứ tủm tỉm cười với nhau suốt nên đoán ra. Nhỏ nhạy thật. Nhưng chưa có bằng chứng thì cứ chối là thượng sách:
– Nói bậy bậy gì đó. Linh là học trò tui. Thích với thiếc cái gì.
Nhỏ cười cười, nhìn nguy hiểm vãi. Một trong những điều làm mình thấy sờ sợ con nhỏ Ly này đó là nhỏ cứ thẳng tưng như ruột ngựa, chả cần tế nhị hay ý tứ gì, cứ thế mà phang trực diện thôi:
– Anh Liêm cũng thích bé Linh đấy.
Chuyện con nhỏ vừa nói tôi cũng đã đoán ra nên chẳng bất ngờ gì lắm. Nhưng nhỏ lại một lần nữa khiến tôi không lường trước được.
– Không phải thích theo cách thầy đang nghĩ đâu.
Nhỏ dừng một lúc rồi nói tiếp:
– Mà là hai người ấy đã đính hôn rồi đấy. Thầy ạ!
Con bé nói như tiếng sét rạch ngang trời khô khốc. Tôi không biết mình vừa nghe điều gì. Chỉ thấy đôi chân mình khụy xuống. Và bầu trời sụp đổ.