Phần 57
Thành thật mà nói ngay từ những ngày đầu tiên khi phát hiện ra thằng Hải là một đối trọng to lớn nhất đối với tôi trong cuộc chiến giành lấy Uyển My, tôi cũng chưa thể nghĩ ra những phương án cụ thể nào để có thể giúp tôi hoàn toàn thắng lợi vẻ vang trong vòng chiến này. Công bằng mà nói, ngoài việc tôi cao hơn nó gần 1 cái đầu và đấm nó được mấy lần ra thì tôi chẳng có gì để so sánh được với nó.
Mặt mũi thì cũng không đẹp trai bằng, giàu thì dĩ nhiên là không, còn giỏi thì cũng thua nốt. Thứ duy nhất khiến tôi vẫn mặt dày mà níu lại với cuộc đối đầu không cân sức này đó là việc trái tim của Uyển My chỉ hướng về một mình tôi mà thôi, mà mục tiêu chính của trận thư hùng này là gì, đúng rồi, là Uyển My, vậy nên, tất cả các lợi thế khác sẽ đều bị xóa bỏ hết khi Uyển My đã chọn được người thắng cuộc ngay từ khi chiến sự còn chưa khởi tranh.
Nhưng như ông bà ta đã nói, nhất cự ly, nhì tốc độ, thằng Hải có thể không có lợi thế lớn như tôi nhưng nó đã tận dụng triệt để mối quan hệ giữa gia đình nó và gia đình Uyển My để bằng một cách nào đó đã thiết lập nên được những nền móng tương đối vững chắc. Đầu tiên là việc đích thân ba của Uyển My và ba của thằng Hải đã có màn song kiếm hợp bích tác hợp luôn hai đứa con của họ lại với nhau bằng việc sẽ lập hẳn một… công ty để Uyển My và Hải cùng nhau… xây dựng.
Bên cạnh đó, hai người này còn úp mở về việc cả hai gia đình sẽ có thể trở thành thông gia với nhau, và đó cũng là lý do lớn nhất khiến tôi chùn chân trong thương vụ cam go này. Mặc dù hai ngày hôm nay lại được ở bên cạnh Uyển My, được cùng nàng trải qua những giờ phút ngọt ngào, lãng mạn, thế nhưng trong lòng tôi vẫn không nguôi được sự lo lắng, bồn chồn về những thứ có thể diễn ra trong tương lai gần.
Tôi chẳng thể kiểm soát được bất cứ thứ gì trong câu chuyện này ngoài Uyển My, mà cũng chẳng phải là kiểm soát, chỉ là Uyển My muốn được ở bên cạnh tôi, và nàng đã hứa sẽ làm như vậy, ngoài ra đích thị là tôi hoàn toàn… vô dụng trong chiến dịch dài hơi này, chỉ cần một cái trở tay bất kỳ của một trong những tác nhân này thì gần như tôi sẽ gặp phải vấn đề không hay.
Và ngay ngày hôm nay, trong lúc tôi còn đang mải lâng lâng trong chiến quả tươi đẹp của mình, thì thằng Hải đã có một nước cờ quá cao tay, một màn lật kèo có thể nói là kinh điển trong lịch sử tình yêu tình báo thế giới tự cổ chí kim. Trong lúc bọn tôi còn đang mải mê chơi cái trò chơi thách đố nhảm nhí, thằng Hải đã từ đâu bất thình lình xuất hiện trở lại, đem theo không chỉ cái gương mặt đẹp trai của nó mà còn là cả một tuyệt chiêu có sức mạnh công phá vô cùng khủng khiếp.
Ngay khi tôi thấy thằng Hải chui ra khỏi cửa xe cùng với bộ Tuxedo xám vô cùng lịch lãm thì linh tính mách bảo tôi rằng, chắc chắn chuyến này sẽ lành ít dữ nhiều. Và đúng là như vậy thật, nó chui ra là một chuyện, nhưng chuyện lớn là việc nó đang cầm theo một bó hoa to khổng lồ được gói bằng giấy gói màu đen, thắt nơ đỏ, bên trong là hàng trăm bông hồng đỏ rực rỡ và những bông hoa trắng nhỏ li ti được sắp thành 2 chữ UM, tượng trưng cho cái gì thì chắc hẳn mọi người đều đã biết.
Thằng Hải mang theo bó hoa tiến vào phía trong, nơi tất cả mọi người vẫn đang ngồi quây quần bên nhau. Nó cười tươi rạng rỡ, khoe khéo cái gương mặt đẹp trai nhìn muốn đấm của mình, dĩ nhiên là không quên liếc đểu sang phía tôi. Chỉ cần với cái bộ dạng đó thôi thì thằng Hải đã khiến đám đông phải ồ lên trong kinh ngạc rồi, kèm theo bó hoa to đùng trên tay nữa thì tôi nghĩ rằng có ngu như thằng Đức thì cũng phải hiểu rõ được, chuyện gì sẽ chuẩn bị xảy ra. Ngay khi vừa bước đến trước mặt Uyển My, thằng Hải đã không bất ngờ quỳ gối xuống, lấy trong túi quần ra một chiếc hộp cũng to không kém, bên trong là một chiếc nhẫn đính kim cương sáng loáng, hướng về phía Uyển My, nơi nàng đang lo lắng nắm chặt lấy tay tôi:
– My à, em làm vợ anh nhé?
“Hỗn loạn” có lẽ là không đủ để diễn tả về tình cảnh lúc đó. Quả thực là tình huống này có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng ra cho được, một nước đi phải gọi là vô cùng đột phá đến từ thằng Hải khiến gần như mọi tính toán cũng như suy luận của tôi sụp đổ hết sạch sẽ.
Không phải vì tôi khinh địch, mà là tôi thực sự nghĩ với tình trạng hiện tại của Uyển My và nó thì chẳng thể nào có thể xảy ra cái màn “ép hôn” này được.
Nếu nó mà là tôi lúc này thì tôi nghĩ cũng còn chưa đến mức cầu hôn được, huống gì là cả hai người hiện tại chỉ là mối quan hệ xã giao, dù cho có là ba mẹ thúc ép thì cũng không thể nào cưỡng cầu được, tình cảm chứ đâu phải hàng hóa, đâu phải nói mua được là mua được. Mà nói đi cũng phải nói lại, cái màn cầu hôn ở chỗ công cộng thế này là một trong những thứ mà tôi ghét nhất trên cái cuộc đời này. Nó có ấn tượng không? Có, dĩ nhiên. Nó có bất ngờ không? Cũng có nốt. Nhưng nó có lãng mạn không? Tất nhiên là không, không bao giờ. Việc bạn đem một việc cá nhân ra để tận dụng sức ép dư luận khiến đối phương ở trong tình thế khó quyết định là một việc làm hèn nhát vô cùng tận.
Đành rằng nếu hai người đều yêu thương nhau trước đó, chuẩn bị tính tới một tương lai lâu dài thì việc này là bình thường, tôi chẳng có ý kiến, nhưng ở đây, thằng Hải và Uyển My thậm chí còn chẳng có dấu hiệu gì gọi là sẽ yêu nhau, hà cớ gì mà nó lại đưa nàng vào tình huống khó xử như vậy, đúng thật là một thằng hèn.
Dĩ nhiên tôi lúc này chẳng có vai trò gì khác ngoài việc phải hứng chịu tất cả mọi ánh mắt hướng về phía mình, và cả phía hai nhân vật chính kia nữa. Chắc chắn tôi chẳng thể nào sút nó văng xa 5m ngay lúc này được, vì tôi làm quái gì có quyền hạn gì, việc cầu hôn là việc của nó, còn đồng ý hay không lại là chuyện của Uyển My, tôi đâu thể nào xen chân vào được. Ngay lúc này đây, tim tôi như đang muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực, hơi thở thì ngày một gấp gáp hơn. Tôi lo lắng, cũng có, nhưng tôi bất ngờ, là phần nhiều hơn. Với một cái thằng mà việc gì cũng dám làm như thằng Hải, liệu nó có chấp nhận chịu thua hay không?
Bình thường thì khi có hai người cầu hôn nhau, đám đông xung quanh sẽ gào rú lên đại loại là kiểu “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”, Sau đó thì rút điện thoại ra quay lại. Còn ngày hôm nay, chẳng có tiếng cổ vũ động viên nào cả, vì mới chỉ vừa nãy thôi, Uyển My còn ở giữa thanh thiên bạch nhật hôn má tôi kia mà, làm sao mà ai không biết. Có lẽ họ cũng như tôi, chỉ là đang vô cùng khó hiểu về cách hành động có phần lỗ mãng và không hợp lý chút nào từ thằng Hải, vì nhiều khả năng là nó sẽ thất vọng tràn trề mà thôi. Ánh mắt của tôi lúc này chỉ hướng về nhất cử nhất động của Uyển My, nơi nàng đang nhìn thằng Hải một cách cũng đăm chiêu và khó hiểu như vậy, nhưng tình huống này quá bất ngờ, chẳng rõ Uyển My sẽ phải đối mặt ra sao.
Nếu nàng đồng ý, thì dĩ nhiên, tôi chẳng còn dám tưởng tượng ra khung cảnh sau đó nữa. Nhưng nếu nàng từ chối, liệu mọi thứ có còn yên lành hay không, liệu nàng có bị ba mẹ bắt sang Canada nữa hay không? Hoặc giả dụ nếu mà nàng có vứt bỏ hết tất cả để ở lại bên cạnh tôi, mối quan hệ giữa nàng với ba mẹ sẽ ra sao? Hàng trăm câu hỏi cứ thế lướt qua rất nhanh trong đầu tôi, ở cái khoảnh khắc mà tôi cảm giác như mình chỉ muốn biến mất khỏi đây luôn cho xong để không phải chứng kiến cái thảm cảnh này:
– Anh Hải, anh đứng dậy đi, nghe em nói nè!
Mọi người như đều nín thở để chờ đợi phản ứng của Uyển My, dù tôi biết nàng đang rất lo lắng, ban nãy nắm lấy tay tôi nàng còn siết rất chặt, ấy vậy mà bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh để nói chuyện một cách tự tin trước mặt thằng Hải cũng như rất nhiều ánh mắt soi xét ở xung quanh nữa. Càng ngày tôi càng nể phục Uyển My nhiều hơn, nàng vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại còn rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, không hổ danh là con gái một nhà ngoại giao, đúng là hổ phụ sinh hổ tử:
– Em rất cảm ơn anh vì anh đã dành tình cảm cho em, hì.
– …
– Nhưng mà lời cầu hôn này của anh, em xin phép là em không xứng đáng nhận đâu.
Uyển My nói đến đây, thằng Hải bắt đầu ngẩng mặt ra, tỏ vẻ không hiểu, dĩ nhiên là chẳng ai hiểu, nhưng quả thực mọi lời nói của nàng đều quá sức khéo léo và nhẹ tựa lông hồng, dù rằng đó chẳng khác nào lời từ chối, nhưng nghe chẳng thể giận hay buồn bực được, mà thằng Hải xem ra cũng chẳng mất mặt, mặc dù nó có mặt mũi nào nữa đâu mà mất:
– Sao em lại nói vậy, hai gia đình mình cũng đã…
– Em nghĩ rằng lời cầu hôn thuần túy là phải giành cho một người mà anh yêu thương, và người đó cũng yêu thương anh, nhưng em hiện tại không xứng đáng với nó, vì rõ ràng là hai đứa mình chưa đủ để đi đến bước này, anh nhỉ?
– Nhưng mà… anh…
– Anh đừng nghĩ nhiều, theo em thì chuyện này hãy nên để cho tương lai quyết định, những người yêu thương nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy nhau thôi, ha?
– Ừ… ừ… vậy thì anh sẽ đợi… dịp khác.
– Hì, vậy em nhận bó hoa này làm tin nhé, còn những thứ khác thì để lần sau. Cảm ơn anh nhiều, hoa đẹp lắm!
– Em thích là được rồi.
Phải nói làm sao để diễn tả được vẻ mặt của tôi cũng như đa số những con người khác ở trong phòng lúc này nhỉ, ngạc nhiên, cũng đúng, hốt hoảng, cũng đúng nốt, nhưng dùng cụm từ “ngả mũ thán phục” xem ra là hợp lý hơn gấp trăm lần, vì quả thực Uyển My đã xử lý tình huống không thể hoàn hảo hơn được nữa. Nàng cùng lúc vừa từ chối thằng Hải, nhưng cũng không dập tắt hoàn toàn hy vọng của nó, nhưng cái hay ở chỗ khi nói về tương lai, nàng cũng không nói đích danh tên của hai người ra, mà cũng chẳng có câu nào nói rằng nàng sẽ đồng ý với lời cầu hôn của nó nếu có dịp sau.
Thực sự đi đến nước này thì tôi cũng phải cúi đầu thừa nhận rằng, Uyển My thật sự là ngoài sức tưởng tượng của tôi, vì nàng quá giỏi, quá nhạy bén và quá thông minh. Mặc dù tôi rất thích được tiếp xúc với những người như thế, nhưng có một người như vậy ở cạnh bên quả thực là một điều khiến tôi không khỏi đau đầu. Chấp nhận rằng một cô vợ thông minh giỏi ăn nói sẽ giúp chúng ta rất nhiều, thế nhưng mà khi đầu cô ấy nhiều sạn quá thì việc phải giấu quỹ đen ở đâu cũng là việc khó hơn lên trời, hừm hừm.
Nói chung hiện tại thì tôi đã chiếm được nhân hòa, còn thiên thời địa lợi thì tạm thời chưa thấy đâu, cơ mà ngay sau khi màn cầu hôn hụt chỉ vừa chớm kết thúc, một đồng minh khác của tôi đã tiếp tục đẩy nó trôi vào dĩ vãng, dĩ nhiên để làm được điều đó, ngoài thằng Linh lớp trưởng ra chắc chẳng còn ai khác nữa:
– Thôi quay lại chơi tiếp mọi người ơi, chơi nốt vòng này mọi người sẽ đi ăn trưa nhé, trưa nay nhiều đồ ăn ngon lắm!
– Oke quay lại chơi tiếp đi mọi người, đang vui!
– Không có gì đâu nha, hiểu lầm thôi, kệ đi, kệ đi anh em!
– Mọi người ngồi xuống chơi luôn đi cho vui nào!
Thằng Hải ngựa sau khi đón nhận một cách nhẹ nhàng lời từ chối của Uyển My thì xem ra nó cũng không cảm thấy xấu hổ nhiều cho lắm, dù rằng nhìn đi nhìn lại cũng phải nói rằng hai người thực sự quá đẹp đôi, trai tài, gái tài, trai sắc, gái cũng sắc, mỗi tội là tình cảm thì lại đi ngược hướng, thật là may mắn cho tôi. Nó nhìn thằng Đức một lúc, rồi lại liếc sang phía tôi, cuối cùng dừng lại ở Uyển My, nơi nàng vừa đón nhận bó hoa khổng lồ từ tay nó:
– Trưa nay ở lại ăn chung với mọi người đi anh Hải, cho vui, nhen?
– À… ừ… vậy có tiện không?
– Không sao đâu, ai cũng tham gia được mà, vậy ha, giờ em đi về phòng sửa soạn một chút, hẹn mọi người trưa nay!
Uyển My quay sang chào tạm biệt tôi bằng một cái nháy mắt và một nụ cười thật tươi, khoảnh khắc ấy, tôi biết, trái tim mình có vẻ đã đặt đúng chỗ rồi. Dù ở trong mối quan hệ này, tôi có cảm giác mình luôn là người bị động, nhưng có hề gì, chỉ cần tình cảm của nàng vẫn vẹn nguyên với tôi, thì dù tôi có phải chạy dài sau lưng nàng cả đời cũng không sao cả, thề đấy.
Ngay sau khi nàng rời đi, trò chơi nhảm nhí của hội bạn trong lớp tôi lại tiếp tục diễn ra một cách ồn ào, náo nhiệt như chưa từng có một thứ gì cắt ngang. Mọi thứ diễn ra hoàn toàn tự nhiên, mạch lạc, như kiểu màn “cầu hôn” của thằng Hải chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Cũng phải, dù sao thì cái thằng vừa bị từ chối lời cầu hôn chắc hẳn đang mang một tâm trạng thập phần đau khổ, mồm miệng thì cười thật đấy nhưng lấy cái gì để đảm bảo, nó đang không cay cú muốn xé tôi ra làm trăm ngàn mảnh.
Mà tính ra đám bạn tôi cũng tinh tế, chẳng ai bảo ai, không ai có nhu cầu đả động gì đến thằng Hải nữa cả, để mặc cho nó ngồi tự gặm nhấm nỗi đau một mình. Tôi thì lúc này thú thật là cũng đang run như cầy sấy, chưa hoàn hồn sau màn đi trên dây với Uyển My ban nãy, vậy nên tôi cũng không dám cất cao tiếng gáy chọc quê thằng Hải, chỉ khẽ liếc nó một hơi rồi cắm mặt đi thẳng, mò đến chỗ của Ái Quyên đang ngồi đọc sách.
Thằng Hải và thằng Đức đứng nói lảm nhảm gì đó với nhau được 1 lúc thì hai thằng lại kéo nhau đi chỗ khác. Đến nước này thì tôi nhận định khả năng là thằng Đức bị chơi bùa mê thuốc lú gì rồi chứ làm gì có chuyện nó nhìn thấy thằng Hải cầu hôn Uyển My như thế mà chúng nó vẫn cùng một phe. Chết thật, hay là, thằng Đức, nó không thích Uyển My, mà là… thằng Hải. Nếu quả thực như vậy thì chắc có lẽ là tôi đã trách lầm thằng bạn thân nhất của mình, hóa ra Uyển My chỉ là bình phong thôi sao. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi cũng tự mình bật cười vì màn tự sướng có một không hai của mình, đã đến chỗ Ái Quyên lúc nào không hay:
– Bé Quyên, không chơi với mọi người à?
– Không, em không thích.
Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh nàng. Có lẽ tôi đã nhắc đi nhắc lại điều này nhiều lần, cơ mà mỗi lần Ái Quyên tập trung làm điều gì đó trông nàng cuốn hút cực kỳ, ai nhìn mà không mê thì tôi đi đầu xuống đất:
– Quyên ơi, anh hỏi chút được không?
– Okay, bạn Phong cứ hỏi!
– Nếu người yêu của em mà cực kỳ thông minh, em thấy thế nào, kiểu cái gì cũng biết, còn tinh ý nữa, nên nhiều khi còn cố tình nói không biết để mình không mất hứng ấy?
– Anh nói chị My hả?
– Ờ… thì… ừ… anh thấy Uyển My nhạy bén với giỏi quá, anh thấy cũng hơi… sợ.
– Em mà là anh, em cũng sẽ sợ thôi.
– …
Ái Quyên miệng thì đưa ra lời khuyên cho tôi nhưng mắt vẫn dán chặt vào trang truyện đang tới hồi hấp dẫn:
– Em nói cho anh nghe chuyện này nha, anh đừng nói lại với chị My.
– Có gì ghê vậy?
– Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là anh có biết tại sao trong suốt thời gian hai người giận nhau thì em luôn luôn ở bên cạnh anh không?
– Đừng nói là…
– Đúng rồi, chị My nhờ em đó, chị My biết là anh rất thất vọng, rất buồn, và rất tủi thân, nên chị My nhờ em làm vậy, một phần nữa là để những người đang muốn dò xét anh chủ quan khi thấy anh chuyển sang thân thiết hơn với em.
– …
– Thật ra chị My không nhờ em cũng sẽ an ủi anh thôi, nhưng phần nhiều là em không muốn lại phải nhìn thấy cảnh hai người yêu nhau mà không đến được với nhau, giống như em, nên… em mới nhận lời giúp chị My.
– …
– Hôm chuẩn bị đăng ký đi chơi cũng vậy, chị My biết Linh sẽ kể lại với anh nếu chị My nhắc đến tên anh, vậy nên chị My đã nhờ em thúc giục anh đến đây hôm nay để hai người có dịp nói chuyện rõ ràng hơn.
– …
– Còn một điều này nữa, em không biết có nên nói cho anh biết không, nhưng mà, anh biết không, ngay từ những ngày đầu tiên, lúc tụi mình vừa nhập học á, chị My có hỏi em một câu như thế này. Đó là…
– …
– Bạn Phong đó thú vị ghê, em nghĩ chị có hợp với Phong không? Đó, nguyên văn lời chị My nói với em đó. Nên ngay từ lúc đó, em đã mặc định xem anh là hoa đã có chủ, nên em cũng không muốn biểu lộ cảm xúc với anh quá nhiều, mặc dù em cũng có cảm nhận được rằng anh muốn… tiếp cận em, hihi.
Từng sự thật được Ái Quyên tiết lộ khiến tôi muốn nổi hết cả da gà da vịt. Vậy là quả thực suy nghĩ của tôi không hề sai, chính xác hơn là những giác quan của tôi không biết nói dối, Uyển My thực sự quá thông minh, quá sắc sảo, mọi chuyện xảy ra gần như đã nằm trong dự tính của nàng, mặc dù cho tôi có xoay chuyển cục diện theo hướng nào đi chăng nữa thì gần như là nàng cũng đều đã suy nghĩ ra những phương án để khắc chế. Phải nói làm sao nhỉ, chính xác là tôi đã được mặc định sẽ phải trở thành người thương của Uyển My, ngay từ những ngày chúng tôi bắt đầu quen biết nhau, chứ chưa cần đợi đến tận ngày hôm nay, mọi thứ nhất định phải diễn ra theo chiều hướng này, và không được khác.
Nói tôi không cảm thấy… rợn tóc gáy là nói dối, vì quả thực sau khi nghe hết những sự thật mà Ái Quyên vừa tiết lộ, đột nhiên tôi cảm giác như mình đang trở thành một con tốt trong ván cờ đầy rẫy những đường đi nước bước của Uyển My vậy. Dù rằng nàng cho đến thời điểm này, Uyển My chẳng làm gì sai trái với tôi cả, nàng cũng không hề ép buộc tôi phải thích nàng, đều là tự do tôi tìm đến theo trái tim mách bảo đấy chứ.
Nói chính xác hơn nữa thì Uyển My chỉ tinh tế hơn người bình thường một chút, nàng biết suy nghĩ, suy đoán và đưa ra những dự đoán trùng hợp chính xác về những gì có thể xảy ra, từ đó tiếp tục câu chuyện theo hướng tích cực hơn, chứ tình cảm của con người đâu thể ép uổng, tôi nếu đã không thích Uyển My thì dù nàng có tính toán bằng trời, tôi cũng sẽ nằm trơ ra đấy, chẳng nói chẳng rằng, tuyệt thực qua năm tháng để giữ bản thân thật trong sạch mà thôi:
– Chắc tại Uyển My nghĩ xa hơn thôi, không có gì đâu.
– Em cũng nghĩ vậy, chỉ là em thấy chị My hơi… đáng sợ một chút. Đừng nói lại nha ông già!
– Ừa, anh biết rồi. Không sao, chắc tại Uyển My lo cho anh thôi.
– Nói chứ chị My thương anh dữ lắm, anh đừng phụ lòng chị nha, anh có thấy cô gái nào mà dám đứng ra đỡ đòn cho người con trai lúc đang đánh nhau không? Đời này em mới thấy có một người thôi đó, đừng làm chị My buồn.
– Ừm… anh biết, cảm ơn bé Quyên.
Tâm trạng của tôi lúc này phải nói rằng khá rối bời, vừa mừng, nhưng cũng vừa lo, mừng ở chỗ, mặc dù đích thị rằng Uyển My có sự tinh tế hơn so với những cô gái bình thường khác, thế nhưng cũng lo vì tôi sợ rằng mình không có đủ khả năng để làm chủ trong mối quan hệ này, chính xác thì phải nói là, tôi sẽ luôn luôn và mãi mãi nắm thế bị động, trừ khi Uyển My không muốn vậy, còn không thì mọi chuyện không bao giờ thay đổi, chắc chắn.
Nhưng chung quy lại thì mọi thứ diễn ra đến tận ngày hôm nay thì đều là vì hai đứa chúng tôi đã dành cho nhau những cảm xúc, những rung động thật chân thành, thật ấm áp. Uyển My thông minh thì đã sao chứ, nó cũng đâu có khiến nàng điều khiển được tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi, cũng đâu có giúp nàng không bật khóc vì sự… thờ ơ, dễ dàng bỏ cuộc của tôi khi đứng trước thử thách quá lớn.
Cổ nhân đã nói rồi, chỉ những người thông minh mới dễ bị người khác nhìn thấy sơ hở trong kế hoạch của mình, còn những thằng ngu như tôi thì lại khác, vì ngay từ đầu tôi đã chẳng có kế hoạch, cũng chẳng cần chiến thuật gì lớn lao, yêu là yêu, tôi yêu Uyển My, và tôi muốn đem đến cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, vậy thôi.
Cả bọn cứ ngồi chơi, thư giãn như vậy được một lát thì đã đến giờ ăn cơm trưa. Vì điều kiện thời tiết chưa ổn định cho lắm, thế nên chúng tôi lại được chiêu đãi bữa trưa ở ngay trong khuôn viên của chỗ nghỉ. Đúng như những gì thằng Linh nói, hôm nay quá nhiều món ngon, được bày biện như kiểu buffet sang trọng với đủ các thể loại thịt, rau, cá, vân vân và mây mây… Nhưng ngồi mãi cũng chẳng thấy Uyển My đâu, mà tôi cũng hẵng còn đang no ngang sau buổi sáng nhét hàng tá vật phẩm vào người, vậy nên tôi quyết định đi ngủ cho lại sức.
Tôi ít khi nào đi ngủ vào buổi trưa, nhưng đó là hồi nhỏ, còn bây giờ, khi đã lớn hơn một chút, một giấc ngủ trưa chỉ cần khoảng 15 – 20p thôi thì đã giúp cho cơ thể của bạn khỏe mạnh hơn rất nhiều rồi. Nhưng nói thì một đằng, còn làm thì lại một nẻo, tôi ngủ một giấc thẳng cẳng từ trưa cho đến tận khi tối mịt mù, chính xác là trong phòng, không còn lấy một chút ánh sáng, vì không có đèn, mà ngoài trời cũng tối om, hình như là lại mưa. Hôm nay tôi mơ thấy đủ thứ lung tung, tào lao mía lao, từ đánh nhau, chửi nhau cho đến truy đuổi như phim hình sự.
Trong mơ, tôi cảm thấy Uyển My ôm chặt lấy tôi, và tôi cùng nàng chạy trốn khỏi những sự truy đuổi gắt gao của thằng Hải và thằng Đức, nhưng không bao giờ thấy nàng buông tay ra khỏi người tôi. Và trong con vô thức mò mẫm khi tỉnh dậy, tôi gần như muốn nhảy ra khỏi giường vì cảm nhận được, tôi hình như… đang ôm một người nào đó. Quái lạ, phòng này là phòng của tôi với thằng Linh, chẳng lẽ nào nó lại… chui vào ôm tôi, không được rồi, thế thì gay quá!
Nhưng bình tĩnh lại một chút, tôi ngửi thấy một mùi hương nước hoa quen thuộc, một mùi thơm dịu nhẹ, quý phái mà tôi vẫn rất hay ngửi được mỗi khi ở nhà của Uyển My. Tôi bắt đầu lấy tay lần mò lên mặt mũi và tóc tai của nhân vật này, và cuối cùng, tôi cũng đã đoán ra được, cái tên lén lút nào dám cả gan… chui tọt vào lòng tôi nằm ngủ ngon lành thế này từ nãy đến giờ:
– Uyển My hả? Sao nằm đây?
– Ưmmmmm, đang ngủ… mà.
– Sao nằm đây, ai cho qua đây?
– Tự qua, chẳng cần ai cho.
– Hay quá ha, lỡ người ta thấy thì sao, đây phòng hai thằng con trai mà?
– Kệ người ta, tôi đến thăm bǎobèi của tôi, ai dám cản.
– Lộng hành quá, dám lợi dụng người ta ngủ, có hôn hít trộm không đó?
Uyển My dù vẫn đang trong trạng thái tương đối ngái ngủ vẫn nhất quyết rướn người lên và lại hôn vào má tôi một lần nữa, đã vậy còn cố ý làm tiếng “chụt” cho to thật là to:
– Hôn công khai luôn đó, ai dám làm gì tôi?
– Sàm sỡ quá, cái tên Uyển My hư hỏng này.
– Em gái đừng lo, anh sẽ có trách nhiệm với em, bảo vệ em suốt đời suốt kiếp.
– Khùng dễ sợ. Nhấc đầu lên cho ôm cái nào, em bé của mình!
– Hì.
Trong cái không gian mát mẻ, đất trời thì tối thui, trong căn phòng nhỏ chỉ còn tôi và người con gái tôi yêu, thật khó để nói rằng, khung cảnh này là chưa đủ lãng mạn, vậy nên, có lẽ sức chịu đựng của con người đến đây đã là đỉnh điểm giới hạn rồi. Trong một giây đồng hồ, thứ ánh sáng le lói hắt vào từ phía cửa sổ đủ để tôi ngắm trọn vẹn được khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của Uyển My, nơi mà bờ môi đỏ mọng đang quyến rũ chào mời.
Tôi đặt một tay lên đôi gò má xinh đẹp và mịn màng của Uyển My, khẽ vuốt ve mái tóc óng ả mềm mượt của nàng. Tôi cảm thấy tim mình như đang đập nhanh hơn, còn Uyển My thì cũng chẳng lấy gì làm khác, nàng nhìn tôi hồi lâu, không biểu lộ chút cảm xúc nào quá đặc biệt, chỉ có ánh mắt như muốn nói bao điều. Và rồi, điều gì phải đến, cũng đã đến, tôi đã chính thức trao nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào và đắm say dành đến cho người con gái mà tôi yêu nhất trên đời, một người con gái có lẽ đã chịu quá nhiều thương tổn và đã hy sinh quá nhiều vì mối quan hệ của chúng tôi.
Khi hai cá thể riêng biệt đang đắm chìm trong cảm xúc thăng hoa rực rỡ của tình yêu, ánh mắt hai đứa chạm gặp nhau, và rồi, tất cả mọi thứ, cứ diễn ra như nó phải diễn ra, nồng nàn và ngây ngất. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ đầu đến chân, hai trái tim như đang cùng chung một nhịp đập, hơi thở của tôi và nàng như đang hòa quyện vào nhau trong một khoảng không gian tĩnh lặng và sâu lắng. Nụ hôn đầu tiên này có thể sẽ chính là sự khởi đầu của một chuyến hành trình tình yêu đẹp đẽ và ngọt ngào của tôi với Uyển My, dù rằng, có thể, sẽ còn rất nhiều những gian truân nữa ở phía trước:
– Bǎobèi… xấu tính, lợi dụng…
Sự phản kháng yếu ớt khiến Uyển My càng đáng yêu hơn gấp nhiều lần:
– Uyển My à, anh…
Có lẽ tất cả những ai trên cõi đời này một khi đã trải qua quãng thời gian hạnh phúc trong tình yêu sẽ đều mong ngóng có ngày có thể đích thân mình cất lên câu nói này đối với người mình yêu, tôi cũng vậy. Trong cảm nhận ngày đó của mình, tôi thực sự đã nghĩ mọi thứ đã là quá hoàn hảo để tôi chính thức nói ra điều mà tôi đã cất giấu trong lòng bấy lâu nay.
Dù rằng giữa chúng tôi mọi thứ như đã đi vào khuôn khổ từ rất lâu rồi, nhưng một lời xác nhận rõ ràng thì vẫn hoàn toàn chưa có. Nhưng lần này thì khác, Uyển My, bằng sự nhạy bén của mình, có lẽ nàng thừa biết tôi sẽ chuẩn bị nói ra câu gì, nhưng nàng đã kịp thời đưa một ngón tay đặt lên môi của tôi, áng chừng hãy tạm thời dừng lại, bởi vì:
– Mình không muốn nghe trong hoàn cảnh này đâu, mình sẽ chờ dịp khác.
– Mình… mình… xin lỗi… mình chỉ…
– Không được nói xin lỗi nữa, thương bǎobèi nhất trên đời, hì.
Và Uyển My lại vùi đầu người người tôi, một cách nhỏ bé, xinh xắn, hệt như tất cả những gì nàng vẫn làm từ xưa tới nay. Nếu ai hỏi đâu là cảm xúc lẫn lộn, thì có lẽ, tôi chính là minh chứng rõ ràng nhất cho câu hỏi đó. Chỉ trong vòng chưa đầy 2 ngày mà tôi đã trải qua gần như tất cả các cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Từ buồn đến vui, từ thất vọng đến tràn đầy hy vọng, từ ghen tuông đến tin tưởng, và cuối cùng là từ lãng mạn đến cảm xúc thăng hoa.
Sự có mặt của Uyển My chắc chắn là một trong những, à không, phải chắc chắn rằng, Uyển My chính là điều hạnh phúc nhất tôi có trong cuộc đời này, dù với bất kỳ lý do gì đi chăng nữa, Uyển My sẽ luôn luôn là số một trong mắt tôi, từ bây giờ cho đến mãi về sau. Tôi biết Uyển My là nàng công chúa xinh đẹp, quyền quý, vậy nên tôi cũng đủ sự tinh ý để nhận ra, cái nàng đang muốn là một lời tỏ tình thật đàng hoàng, thật chân thành và phải thật sự… chỉn chu hơn thế này, không phải là giữa căn phòng âm u, lạnh lẽo mà là giữa sân khấu đông đúc, khán giả vỗ tay hò reo cổ vũ và lời yêu được trao gửi vẹn nguyên. Tôi nợ nàng đã rất nhiều thứ, và ngày hôm nay, tôi sẽ nợ nàng thêm một lời giãi bày nữa, và nó sẽ sớm được trao gửi thôi, tôi hứa.
Nói không đói bụng thì là không đúng, cơ mà đang nằm trong chăn ấm nệm êm, lại còn có người thương bên cạnh thủ thỉ thì mấy cái món ăn cơ bản là không đủ sức hút với tôi nữa. Nhưng khi đã có một người để che chở, bảo vệ, chăm sóc, thì những thứ nhỏ nhặt như vậy lại là những thứ bạn phải thường xuyên quan tâm, để ý đến, vì đó mới chính là những thứ có thể giúp tình yêu bền chặt hơn.
Tôi có thể không ăn, nhưng tiểu thư của tôi thì phải ăn 3 – 4 phần mới hài lòng. Hai đứa tôi lò dò bước ra phía cửa, cẩn thận quan sát xem có đứa nào lảng vảng gần đây hay không, nói gì thì nói chứ dù hai đứa tôi có mối quan hệ mật thiết như thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn là buổi đi chơi tập thể, không phải là tuần trăng mật, thế nên bị bắt gặp hai đứa một nam một nữ ở chung một phòng thì quả là không hay ho gì cho lắm. Nhưng chỗ dãy phòng này khá đông người qua lại, vậy nên không dễ để cả hai đứa cùng chui ra mà không ai phát hiện. Vậy nên sau một hồi suy nghĩ, Uyển My sẽ ra ngoài trước, khoảng vài phút sau khi thấy không có động tĩnh thì tôi mới theo đuôi.
Nàng đi trước, nên tôi chỉ nằm trên giường bấm điện thoại rồi nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, cơ mà cũng chẳng được bao lâu trước khi có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi lẩm bẩm “thằng quái nào biết mình ở đây nhỉ?”. Chắc chắn không phải là thằng Linh bởi vì nó có chìa khóa, còn Uyển My thì có lẽ lại càng không vì nàng vừa chụp hình thông báo cho tôi rằng đã ra đến sảnh rồi kia mà, vậy thì đứa quỷ ma nào lại rảnh rỗi đi tìm bạn tâm sự giờ này. Khúc mắc của tôi cũng nhanh chóng có lời giải ngay khi vừa mở cánh cửa ra, và, yes, lại là mặt khó ưa của thằng bạn thân một thuở, mà tôi cũng chả hiểu sao nó lại ở đây, mà tại sao thằng này thích kiếm chuyện với tôi thế nhỉ:
– Lại là mày à Đức? Rảnh quá đéo có gì làm à?
– My có đây không?
– Có, đang nằm ôm tao ngủ trong kia, có gì không?
– Thật không, đéo có đùa.
– Thật thì mày làm gì tao?
– Đm, tao khuyên mày bớt bao đồng đi Phong, không lại hối hận.
– Mày mới là thằng bao đồng chứ ai. Chuyện của tao với thằng Hải, mày xen vào làm gì, nó cho mày cái gì?
– Đéo phải chuyện của mày! Tao cảnh cáo mày lần cuối, tránh xa My ra, không thì đừng trách tao ác!
– Mày đang dọa tao à? Nghe sợ thế. Mà nói thiệt nhé, tụi mày tính làm gì tao thì làm mẹ đi, hù dọa mãi mệt lắm rồi. Không rảnh ngày nào tao cũng đi diễn tuồng với tụi mày, nói nhăng nói cuội.
Mấy lần trước thì có vẻ là nó chỉ nói suông, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi có cảm giác thằng này nó có vẻ bí hiểm và hồi hộp hơn bình thường, chẳng rõ là nó tính làm gì tôi và Uyển My nữa:
– Chơi với nhau bao năm rồi tao khuyên mày vậy thôi, còn đéo nghe thì tùy, bị sao đừng trách.
– Trách chứ, tao mà bị sao hay Uyển My mà bị sao thì tao hứa hai thằng chúng mày sẽ bị gấp đôi như thế, còn đừng có thách tao, mày thừa biết lúc tao điên lên thì tao đéo nể ai đâu, vậy đi. Cút chỗ khác để tao đi ăn.
– Hừm.
Thằng Đức lần này không tỏ ra bực dọc như mọi lần, nó chỉ nhếch môi cười đểu và đứng im tại chỗ, nhìn dõi theo tôi từ đó cho đến lúc tôi đi khuất sau dãy hành lang. Nhưng mồm thì mạnh miệng vậy chứ chẳng hiểu sao phen này tôi lại có cảm giác gì đó hơi bất an một chút, tôi thì không sợ mấy thằng nhãi đánh nhau thẳng mặt, chỉ lo rằng tụi nó giở trò đâm sau lưng thì lại không hay chút nào.
Mà tôi bị sao thì cũng là xui xẻo một nhẽ, đằng này lỡ tụi nó đụng đến Uyển My, nàng xây xát, trầy trụa bao nhiêu thì tôi sẽ đau lòng bấy nhiêu, vậy nên có lẽ, tôi không nên thách thức lũ bệnh hoạn này làm, vì dù sao, khi đến đường cùng, dù có là con gì cũng sẽ quay đầu phản kháng mà thôi. Tôi “đoàn tụ” với Uyển My ở sảnh, nơi nàng và Ái Quyên đang trò chuyện gì đó khá vui vẻ. Nhìn Ái Quyên, tôi lại nhớ đến những câu chuyện thâm cung bí sử mà nàng vừa kể cho tôi nghe ban nãy. Không biết có phải ngay bây giờ, Uyển My đang tiếp tục đưa ra “chỉ thị” cho cô em gái thân yêu của mình hay không:
– Ê Phong! Hỏi nè!
– Gì mày?
Thằng Duy mặt mũi lấm lét, lò dò như ăn trộm, nó kéo tôi lại ngay khi tôi đang tính bước đến chỗ của hai người đẹp:
– Có cái này cần mày hướng dẫn!
– Sao? Vụ gì?
– Thì em Nhi đó.
– Ừ, Nhi, thì sao?
– Mày biết Nhi thích ăn uống gì không, hay là thích quà gì, thích chơi gì, kể cho tao đi, rồi tao hậu tạ.
– Biến mày, tính tán em gái tao à?
– Uầy, đại ca nóng thế, mới đùa có tí mà đã cáu rồi à? Thì hỏi thăm vậy thôi!
Nó trả lời tôi mà mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn nhỏ Nhi. Mà như đã nói trước đó rồi, nhỏ Nhi mặc dù không xinh đẹp được như Uyển My cũng không lạnh lùng thu hút được như Ái Quyên nhưng lại có một sự cá tính cực kỳ quyến rũ, tạo cảm giác người đối diện tự muốn tìm đến chứ chẳng cần phải mở miệng ra nói. Nhỏ Nhi là một đứa cá tính rất mạnh, nói năng thì không nể nang ai, nhưng được cái tốt tính, biết quan tâm đến người khác.
Nếu xét trên thang điểm 10, Uyển My tôi sẽ để 11đ, Ái Quyên 9đ còn nhỏ Nhi khoảng 8đ. Ngoài cái vẻ ngoài hổ báo cáo chồn ra thì nhỏ em gái của tôi cũng có kha khá nhiều điểm tốt đó chứ. Nói không phải đánh giá chứ con gái thời nay chỉ cần trắng trẻo một chút, mặt mũi dễ nhìn là đầy thằng con trai phải xếp hàng xin… chết. Nhỏ Nhi thì tính khá cù nhây, thằng Duy cũng vậy, hai đứa này nói chung là hợp, nhưng để đi được đường dài thì xem chừng khó, vì dù sao nhỏ Nhi cũng trải đời trước rồi, nó trông có vẻ già dặn hơn thằng bạn cùng nhóm của tôi:
– Nhi nó thích con trai mạnh mẽ, quyết đoán lên, mày thích gì mày cứ hỏi thẳng nó, nó mà không thích mày thì nó sút mày phát một, còn nó đã trả lời thì mày có cơ hội rồi đó, hiểu không?
– Phải hỏi thẳng thật à? Ngại quá mày.
– Thì tao nói rồi đó, mày mà ngại thì nó sút mày thôi, cứ ra hỏi thẳng đi, nếu nó trả lời thì là bật đèn xanh rồi. Với cả mày tán em gái tao thì làm ăn cho đàng hoàng, đừng có nghĩ bậy bạ không tao vặt đầu ra đấy!
– Dạ, đại ca nói chí phải, em nghe ngay. Bái bai đại ca nhé, em đi tác nghiệp chút.
Nói đoạn, thằng Duy lại tiếp tục cái điệu bộ nhìn trước ngó sau của mình và dần dần tiếp cận chỗ nhỏ Nhi đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn mới quen. Sau một hồi quan sát, thấy thằng Duy quay sang nhìn tôi và giơ 2 ngón tay theo hình chữ V là tôi đã hiểu rằng kế hoạch ban đầu đã thành công mỹ mãn. Tính ra tôi cũng mát tay, mai mối cặp nào là cặp đó có tín hiệu tốt, mỗi tội bản thân mình thì chưa thấy tín hiệu tốt đâu mà chỉ thấy tương lai mờ mịt phía trước.
Sau khi tạm thời hết chuyện thì tôi cũng mò sang ngồi cạnh Uyển My và Ái Quyên, dù rằng không tham gia thêm vào câu chuyện của hai nàng, cơ mà được ngồi ngắm em bé của tôi vui vẻ như này, tự dưng tôi lại cảm thấy được an ủi quá đỗi. Thằng Đức một lát sau cũng quay trở lại sảnh với một vẻ mặt lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc gì cụ thể.
Nó quan sát một lúc thì cũng tiến tới chỗ khu vực gần kệ sách, đối diện với chỗ chúng tôi đang ngồi, và hiển nhiên là lại chăm chú quan sát. Nói thật chứ tôi phát mệt vì mấy cái trò diễn xuất của thằng này, chẳng hiểu sao ngày xưa nó không đi học trường sân khấu điện ảnh luôn cho rồi mà chui vào đây làm gì để kiếm chuyện với tôi. Một lát sau thì đến lượt thằng Hải ngựa xuất hiện.
Bữa nay nó ăn mặc trẻ trung, phong cách hơn, và dĩ nhiên là với cái vẻ ngoài trời ban thì đi đến đâu cũng có mấy em gái xinh tươi gào thét hưởng ứng đến đấy. Nói tôi ghen tị với nó thì cũng không hẳn, vì ngay từ đầu tôi đã xác định, cái vẻ ngoài chỉ là bước đệm, nếu bản thân không có thực tài, không có phần nội tâm, không có kiến thức và không sâu sắc thì rốt cục cũng chả đem lại được ích lợi gì.
Nhưng mà văn vở vậy thôi, chứ thằng Hải nó có đủ cả mấy thứ đó, chỉ là mặt hơi dày với cả tâm tư cũng không được bình thường nên mới bất chấp theo đuổi Uyển My mặc dù đã bị từ chối nhiều lần như vậy thôi. Trái với thằng Đức, thằng Hải ngựa mặt dày hơn nhiều, mà nó cũng không có biết ngại, ngay khi vừa bước chân vào, nó đã tiến thẳng tới chỗ Uyển My mà hỏi han nàng một cách công khai, minh bạch, như kiểu ngó lơ luôn tất cả những người khác đang ngồi cạnh, dĩ nhiên là bao gồm cả tôi:
– Em muốn ăn gì không My, anh đưa đi!
– Bữa khác đi anh Hải, em ăn với mấy bạn rồi.
– Thế anh đưa em đi dạo nhé?
– Em…
– Sao My ơi, đi với anh chứ?
– …
Uyển My ném ánh mắt cầu cứu sang chỗ tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi lại quên mất cái cảm giác đứng ra bảo vệ, che chở cho người con gái mình yêu khỏi những điều mà cô ấy không thích. Tôi đã tưởng đã mất cô ấy rồi, nhưng nhờ trời, nay cô ấy lại trở về bên tôi. Dù rằng trong lòng tôi vẫn còn những chấp niệm chưa có lời giải, vẫn còn có chút gì đó e ngại khi muốn đối đầu với thằng Hải, mặc dù tôi chẳng sợ nó, chỉ lo rằng kế hoạch của Uyển My sẽ không thành, vậy nên tôi dè dặt, thu người lại, không dám hổ báo đứng dậy quát nạt nó như mọi khi nữa.
Phần vì tôi sợ điều đó, một phần khác là bởi tôi cảm thấy không hay ho cho lắm nếu tôi cứ tiếp tục đôi co với thằng Hải ở chỗ đông người như thế này, điều đó chẳng những không có lợi cho tôi mà còn không có lợi cho Uyển My. Dần dà, người ta sẽ nói Uyển My là người con gái không đứng đắn, bắt cá hai tay, đã vậy còn dây dưa không chịu kết thúc, không theo hẳn bên nào, lúc thì đưa đẩy bên này lúc thì đưa đẩy bên kia.
Họ đâu có biết, từ đầu đến cuối, Uyển My chỉ quan tâm mình tôi, nhưng nàng lại luôn muốn vẹn toàn cả đôi đường, chúng tôi vẫn ở bên nhau và tình cảm của nàng với ba mẹ cũng không bị chia cắt, vậy nên, mới xảy ra cơ sự thế này. Nhưng nhường nhịn thì cũng chỉ ở một mức độ nào đó thôi, vì hôm nay, tôi và nàng đã chính thức trao nhau nụ hôn đầu tiên ngọt ngào, say đắm, nụ hôn đầu báo hiệu mối quan hệ của chúng tôi đã phát triển thêm một mức mới, vậy nên, trách nhiệm của tôi bây giờ cũng thực sự sẽ phải thay đổi rồi.
Nghĩ là làm, trong lúc Uyển My còn đang đăm chiêu lo lắng, tôi đã đứng phắt dậy, chen ngang vào giữa nàng và thằng mặt ngựa kia:
– Không! Uyển My không muốn đi, mày không nhìn thấy à?
– Việc của mày à Phong?
– Việc mày đi chơi thì liên quan gì đến tao?
– Chứ sao cứ thích xen vào?
– Mày đi chơi kệ mày, đéo ai quan tâm, nhưng mày đòi dẫn Uyển My của tao đi thì nó lại thành chuyện của tao rồi, hiểu không?
– Của mày? Haha, thằng ranh con này ảo tưởng à? Cỡ mày mà đòi đèo bồng đến My?
– Cỡ nào chẳng quan trọng, vấn đề là Uyển My không thích mày, mày hiểu không? Mày học đến MBA rồi mà có cái đó mày cũng không hiểu à? Ngu thế?
– Mày bảo ai ngu?
À, nếu mà công bằng hơn để nói, sức chịu đựng của thằng này xem chừng kém hơn tôi nhiều. Tôi không nói rằng mình giỏi chịu đựng, chỉ là không đến mức kém cỏi như nó, chỉ mới hơi đụng chạm một xíu là đã sửng cồ lên rồi. À mà tôi nghĩ tôi chửi nó ngu cũng không có gì là sai đâu, vì nó thừa biết nó đấm nhau không ăn được tôi, vậy mà vẫn cứ thích giở trò côn đồ:
– Thôi, bình tĩnh lại đi! Tỉnh táo lên đi Hải, mày nghĩ rằng mày đánh gục được tao thì hẵng dọa, còn không thì đừng làm trò ngu ngốc ở đây, tao không muốn làm mày mất mặt đâu, hiểu không? Còn giờ thì đi chỗ khác dùm tao, tao với Uyển My đang nói chuyện, nhé?
Tôi vỗ vai nó, giả vờ thân thiện để mọi người xung quanh không quá chú ý đến. Thằng Hải có vẻ rất cay cú, tôi cảm nhận được sức nóng từ người nó tỏa ra. Nó nghiến răng ken két, nhìn tôi bằng một ánh mắt tràn đầy căm phẫn:
– Mày muốn gục chứ gì, được rồi, chờ đi!
– Lại chờ à? Chờ đến bao giờ nữa?
Tôi vẫn mỉa mai, thách thức nó như tôi đã làm suốt bao nhiêu ngày tháng qua, chỉ là có vẻ hôm nay, tôi thực sự đã đi một nước cờ quá sai lầm, vì con giun xéo lắm cũng quằn, thằng Hải nó đã dưới cơ tôi nhiều lần rồi, nhưng lần này, mọi chuyện thực sự đã đi quá xa, đến mức tôi không còn đủ thời gian mà hối hận nữa.
Tối hôm ấy…