Phần 72
Yêu xa, một thử thách có lẽ thực sự không bao giờ là dành cho những trái tim yếu đuối. Thật vậy, cứ mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ khôn nguôi như những con sóng xô vào bờ, cuốn những kỷ niệm cứ thế trôi dạt đi thật xa, mà đến một lúc nào đó, tất cả sẽ chỉ còn là những hoài niệm đầy mơ hồ, hư ảo trong trí nhớ mỗi người. Khoảng cách địa lí như một bức tường vô hình ngăn cách hai con người yêu nhau, dù rằng vẫn biết nhau ở đó nhưng nó chính là tác nhân khiến những cái ôm ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào trở dần nên xa vời rồi chìm hẳn vào quên lãng. Thậm chí, sự khác biệt về múi giờ còn khiến những cuộc gọi thường xuyên trở thành một điều xa xỉ và khó khăn hơn khi mỗi người đều có những công việc của riêng mình, đâu thể nào túc trực trả lời cũng như thăm hỏi động viên nhau. Ở hai đầu nỗi nhớ, mỗi người khi yêu xa đều mang trong mình những nỗi trăn trở, lo lắng không biết diễn tả bằng lời. Chẳng biết người kia ở phương xa có ngày đêm mong nhớ mình hay không? Liệu người ấy có thực sự ổn, có thực sự vui vẻ hay không? Dù biết rằng tình yêu của hai người là thứ không thể nào đong đếm, nhưng có lẽ ai cũng sẽ luôn mong rằng trong lòng người kia vẫn luôn luôn có hình bóng của mình. Điều quan trọng nhất, có lẽ, vẫn sẽ là niềm tin đặt vào nhau, để dù cho khó khăn, thử thách, dù cho cách núi ngăn sông, tình cảm của hai người vẫn luôn luôn hướng về nhau, vững trọn một lòng son sắt, để vào một ngày đẹp trời của mùa thu, chúng ta lại trở về trong vòng tay của nhau, mãi mãi…
Hôm nay là vừa tròn 1 tuần kể từ ngày Uyển My rời xa tôi, đi đến nơi xa hàng vạn cây số, hàng vạn hiểm trở ngăn cách. Thứ duy nhất khiến chúng tôi cho đến hôm nay vẫn còn có thể vững tâm chính là được nhìn thấy nhau mỉm cười mỗi lúc gặp nhau qua màn hình điện thoại. Từ bé đến giờ, quả thực tôi chưa bao giờ biết được cái cảm giác xa cách, nhớ nhung và mong ngóng nó lại đau đớn và dằn vặt như thế, dù rằng biết sẽ không dễ dàng, nhưng vĩnh viễn, nỗi buồn ấy không bao giờ có thể vơi bớt đi được. Một tuần mới lại bắt đầu, những kế hoạch mới của cả tôi lẫn Uyển My cũng có lẽ sẽ chuẩn bị được tiếp diễn, suy cho cùng tất cả cũng để hướng đến một mục tiêu chung cuối, một tương lai mà hai đứa tôi sẽ không phải xa nhau thêm bất cứ phút giây nào nữa:
– Em ăn tối chưa đó?
– Ăn rồi.
– Nói chuyện với ai trống không thế hả?
– Emmmmm ănnnnn rồiiiii ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ!!!
– Dằn mặt ai?
– Nè nè, đừng có tưởng xa là tôi không làm gì được anh nhé, được đằng chân lân đằng đầu phải không? – Uyển My nhíu mày…
– Hehe, đùa đó, em bé hung dữ quá.
– Chả hung hăng gì, ai bảo thích trêu, hứ.
– Em nghỉ ngơi đi rồi ngủ sớm, mai bắt đầu làm rồi hả?
Uyển My nhìn tôi hồi lâu, nàng mỉm cười, đôi mắt long lanh:
– Ừm, mai em bắt đầu làm, cũng hơi lo, hì.
– Không sao, em giỏi mà, sẽ làm tốt thôi.
– Hôm nay còn biết khen tôi nữa cơ, tên ngốc trưởng thành rồi hả, hihi?
– Bình thường không cần khen vì lúc nào cũng giỏi rồi, giờ khen cho có động lực, hờ hờ.
– Ừm, vậy cùng cố gắng ha? Bǎobèi đi học vui hen.
– Wǒ xiǎng nǐ – tôi dõng dạc…
– Chà, hôm nay thuộc bài dữ hen, hì hì. Em cũng nhớ bǎobèi nhiều. Đi đi.
Đây có lẽ là một trong những câu hiếm hoi mà tôi có thể nhớ rõ ràng được trong một thời gian khá lâu, phần vì nó cũng tương tự như cái câu “wo ai ni” mà tôi vẫn thường nghe trên TV khi xem phim Tàu, còn phần còn lại là do tôi phải liên tục sử dụng nó, vì quả thực, tôi nhớ Uyển My dữ lắm rồi, huhu.
Hôm nay quả thực là một ngày khá đặc biệt, vì nó dường như là khởi đầu của rất nhiều chuyện mới mẻ, từ tôi, Uyển My, cho đến… bà dì xinh đẹp của tôi:
– Quào, mỹ nhân đi làm.
– Hihi, lại trêu tui đó – Dì Hạnh cười tươi rạng rỡ…
Vẫn như thường lệ, à không, thường lệ kể từ hôm nay, vì trước đó tôi hiếm khi thấy dì Hạnh mặc đồng phục, nhưng kể từ bây giờ, có lẽ ngày nào cũng sẽ được chiêm ngưỡng cái thân hình hoàn hảo chuẩn hoa hậu tung tung trong nhà mỗi buổi sáng:
– Dì có cần con đưa đi không?
– Thôi, Phong đi học đi, dì gọi xe đi được rồi.
– Dì tính đi xe ôm hoài vậy đó hả?
– Không, tuần sau dì lấy xe lên rồi, đi tạm tuần này thôi.
– Tự dưng con thấy lo cho… mấy ông tài xế thôi, chịu gì nổi, chậc chậc!
Tôi tặc lưỡi, ra chiều tiếc nuối và cảm thông. Cũng phải, bà dì tôi rạng rỡ, cuốn hút thế này thì mấy tay xe ôm công nghệ chịu sao thấu. Chưa kể, ngoài đường còn hàng trăm ánh mắt đê tiện dõi theo bà dì của tôi trên đoạn đường đi làm. Mà chưa dừng lại ở đó, khi đến chỗ làm, hẳn là bà ấy sẽ tiếp tục phải đối đầu với rất chi là vô số kể những tia laser soi xét từ khách hàng, đồng nghiệp nam, và dĩ nhiên là… các sếp lớn rồi:
– Cái thằng quỷ này, ghẹo hoài à!
– Ái da, đau, dì đánh con thật à?
Dì Hạnh chẳng hiểu chụp được cây đũa to tướng của mẹ tôi ở đâu mà quất trúng tay tôi một cú đau điếng. Bình thường bà ấy hiền lắm, cơ mà cũng dễ bị chọc ghẹo, tính ra cũng đáng yêu ra phết:
– Ai bảo, ráng mà chịu đi.
– Thôi con đi học trước đây, dì đi làm vui vẻ, tối gặp.
– Ừm, bai bai Phong.
Tình hình là ở trên lớp thì mọi chuyện cũng diễn ra không có gì đặc sắc cho lắm. Nói cho chuẩn xác thì đây mới chỉ là học kỳ thứ 2, những môn chuyên ngành trọng điểm cũng chưa xuất hiện, vậy nên chung quy lại là bọn tôi vẫn chỉ đang học ở mức gọi là làng nhàng, chưa quá nhiều deadline đổ lên đầu. Nhưng đó là với mấy đứa khác, còn riêng tôi thì không thể nào có một phút chậm trễ hay chần chừ. Ban ngày tôi học ở trên trường, trước khi đi thì nói chuyện với Uyển My, chúc nàng ngủ ngon. Buổi chiều hôm nào học tiếng Anh thì ở lại còn không thì về nhà học và làm bài tập môn 3D. Buổi tối ăn cơm xong xuôi thì tranh thủ gọi điện tám chuyện thêm với Uyển My một lúc rồi giải tán để cho nàng đi làm còn tôi tiếp tục học bài và đọc bài mới ở trên lớp. Guồng quay của cuộc sống cứ thế tiếp diễn, tưởng như không có hồi kết, được cái là kết quả trả về thì cũng có thể xem là động lực để tôi cố gắng thêm nhiều nữa. Ở trên trường thì khỏi cần phải nói, tôi giành điểm có thể gọi là tối đa của tối đa, vì có đôi lúc làm bài kiểm tra sai sót gì đó, chỉ được 8 hoặc 9, nhưng nhờ sự năng nổ trong quá trình học, phát biểu nhiều, điểm cộng tới tấp, thành ra thầy cô cũng rất sẵn lòng cộng điểm thêm cho tôi để tôi có được điểm số như ý. Dần dà, môn nào tôi cũng chỉ toàn điểm cao, thành ra sức tín nhiệm của tôi với các thầy cô, bạn bè trong lớp được nâng cao dữ dội. Vì Uyển My không còn ở đây nữa nên nghiễm nhiên tôi trở thành kẻ độc tôn trong lớp về mảng học tập. Dù ai cũng có vẻ khá ngưỡng mộ sự chăm chỉ của tôi, chỉ có riêng tôi là cũng không quan tâm lắm về điểm số, vì sự thật thì việc được thầy cô thương mến mới chính là điều mà tôi đang hướng tới. Ở trên lớp 3D của thầy Hoàng Anh thì sau một vài ngày đầu hơi lập cập, tôi đã cố gắng dành trọn vẹn quãng thời gian rảnh rỗi của mình để đọc và nghiên cứu bài học kỹ càng nhất có thể. Sau một vài buổi, cuối cùng thì tôi cũng đã bắt đầu hiểu và ngấm được bộ môn này một cách thấu đáo nhất, thành ra kết quả ngày một tốt lên khiến thầy Hoàng Anh ra chiều khá hài lòng về tôi còn tôi thì hài lòng với bản thân mình và tự hứa sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa.
Đó là ở trên trường, trên lớp, còn lúc về nhà, ngoại trừ thời gian học bài, tôi cũng tích cực nói chuyện và làm bạn với dì Hạnh của tôi. Thời gian đầu thì bà ấy cũng còn có chút gì đó gọi là bí ẩn, nhưng sau quãng thời gian dài ở chung một nhà, dì Hạnh cũng mở lòng với tôi hơn và cũng chịu kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống cũng như về quá khứ của dì. Dì Hạnh của tôi thì nói chung là vẫn dễ thương, vẫn thu hút như thế, chỉ có điều tôi không ưa lắm về bà ấy đó là việc bà ấy có quá nhiều vệ tinh theo đuổi, thậm chí là còn theo cả về đến nhà, mà mỗi lần tôi gặp lại là một người khác:
– Em ơi, đây có phải nhà của Nhật Hạnh không nhỉ?
– Đúng rồi chú, chú tìm dì Hạnh à?
Liếc mắt thôi là tôi đã biết thằng cha này có ý định tán tỉnh dì tôi, vì cái cách ăn mặc lịch lãm, phong độ, đeo kính nhìn tri thức thế kia thì khả năng cao là làm việc chung ở ngân hàng rồi, thành ra tôi cũng cố ý trêu chọc ông ấy vài phen bằng cách gọi ông ấy là “chú” thay vì “anh” như đúng lứa tuổi:
– À… ừ… cho anh gặp Nhật Hạnh chút nhé!
– Dì con đang nói chuyện với anh nào ấy, chú đợi chút nhé, để con gọi dì!
– Ừ… ừ… anh cảm ơn em.
Nhìn thấy mặt ông ấy tái mét, tôi muốn bật cười thành tiếng nhưng vẫn phải giả vờ nghiêm túc cho đến khi quay mặt vào trong và núp sau bức tường phòng khách, tôi mới khoái chí mà cười khằng khặc:
– Ái da, đau, dì, sao nhéo con?
Dì Hạnh không hiểu ở đâu xuất hiện, nhéo tai tôi như mấy giáo viên hồi xưa, thật là ghét hết biết:
– Hay quá ha, ở nhà chọc ghẹo tui cho đã giờ bạn tui cũng không tha?
– Con chọc bạn dì bao giờ, ái da, đau, đau, bỏ ra đi dì, con xin lỗi, hic hic…
Nói đi thì cũng phải nói lại, ông này thì bề ngoại lịch lãm, tướng tá cao ráo, vạm vỡ, mặt mũi sáng sủa, đẹp trai, nhìn tri thức ra phết, đã vậy còn cưỡi con SH sang xịn mịn, cô nào nhìn mà chẳng chết mê chết mệt:
– Bỏ nha, tha đó, đi vô trong cho tui nói chuyện coi!
– Để con… bảo vệ dì.
– Thôi khỏi, con không khiến ạ, ba lui vô trong dùm con!
– Con gì dám… nhéo cả tai ba, láo lếu thiệt.
– Xùy xùy, ngồi im đó đi, tui nói chuyện.
Tuy vậy, trái ngược hẳn với những gì tôi đã nghĩ, dì Hạnh lại có vẻ… không ưa ông đẹp trai này cho lắm, bằng chứng là dù cả 2 nói chuyện khá lâu, bà ấy tuyệt nhiên không hề mời ông kia vào nhà mà chỉ đứng nói chuyện phía ngoài cửa. Được cái, dù rằng có thể dì Hạnh không thích ông ấy, dì vẫn nói chuyện một cách rất lịch sự và ngọt ngào khiến ông này cười mãi không thôi, mà cái ánh nhìn của ông ấy với bà dì của tôi thì cũng có chút gì đó gọi là… không ổn cho lắm. Không biết phải nói sao, nhưng tôi cứ có cảm giác nó giống với ánh nhìn của thằng Hải ngựa ngày trước với Uyển My nhà tôi và giống với thằng Nhật bảnh tỏn với Ái Quyên gần đây vậy:
– Sao dì không mời ông ấy vào trong nhà ngồi?
– Thôi, mời được 1 lần là sẽ có lần sau đó.
– Con nghĩ rồi sẽ có nhiều lần nữa thôi, nhìn là biết mê dì rồi.
– Chịu thôi chứ biết sao, dì không thích mẫu đàn ông chải chuốt, hì hì.
– Vậy không lẽ, dì thích… thằng bạn con? – Tôi trố mắt…
Dì Hạnh của tôi rất giỏi, điều đó không cần bàn cãi, vậy nên ngay ở thời điểm hiện tại bà ấy cũng không có nhu cầu để người đàn ông của mình phải chăm lo cho mình, thế nên, cái gu mới là cái quan trọng. Dĩ nhiên có thể không thích đàn ông chải chuốt, nhưng đàn ông… lôi thôi như thằng Đức thì còn lâu mới có cửa:
– Ừm, cũng có thể, hì.
– Vãi… đái…
– Nói bậy quá, thôi đi chơi đi kìa, tui còn làm việc.
– Đi chơi gì?
– Nay cuối tuần, không đi café gì hả?
– Ủa, à, ờ, con quên mất. Giờ con đi.
Cũng may là dì Hạnh nhắc, tôi mới sực nhớ ra. Mà trong khoảng thời gian gần đây, thằng Đức cũng rất thường xuyên ghé qua nhà tôi để thăm hỏi dì Hạnh, dù rằng mang danh nghĩa là qua rủ tôi đi chơi, nhưng 90% trong số đó thì tôi ngồi trên phòng làm việc còn nó ngồi dưới tán hươu tán vượn với dì tôi, thật là một thằng đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Hôm nay ngày nghỉ, nếu tôi đoán không nhầm, chỉ một chút nữa thôi, thằng Đức lại “vô tình” đến tìm tôi và buồn bã “đành ngồi chờ vậy chứ biết sao” cho coi, đảm bảo luôn.
Tính ra thì trong suốt khoảng thời gian này, cứ đến t7 hoặc CN là tôi lại sang rước Ái Quyên đi uống café, lâu lâu thì đổi qua nhà sách, chỗ tô tượng, vân vân và mây mây. Nói chung thì tôi xem Ái Quyên như một cô em gái, một người bạn thân để có chỗ chia sẻ những nỗi niềm và cũng như là vơi bớt đi nỗi nhớ Uyển My, vì dù sao 2 nàng cũng thân thiết với nhau lắm mà. Tính ra vậy cũng tốt, tôi cần người tâm sự, còn Ái Quyên thì cần một người để bảo vệ nàng khỏi thằng Nhật khi mà nó có vẻ đã không còn tỏ ra kiêng nể gì nữa mà sẵn sàng làm liều nhằm thu hút sự chú ý của nàng. Tính từ hôm đó đến nay đã là 3 tuần, 3 lần đi café chung và thằng Nhật y như rằng không dám xuất hiện cản đường nữa dù rằng tôi khá chắc là tôi đã thấy nó lấp ló ở đầu đường nhà Ái Quyên vào tuần trước. Nhưng thôi về cơ bản thì sự có mặt của tôi cũng là có lợi, thành ra mọi chuyện cứ thế mà tiếp tục, cho đến khi có gì khác xảy ra rồi tính. Còn riêng về việc tôi thường xuyên đi chơi với Ái Quyên, tôi cũng đã gọi điện báo cáo đàng hoàng cho tiểu thư nhà tôi rồi, chứ cứ im im có khi bị nàng phát hiện lại mệt thêm, mà với mối quan hệ giữa Ái Quyên và Uyển My thì chắc nàng cũng đã thấu mọi chuyện ngay từ đầu rồi:
– Giờ anh chở bé Quyên đi café nè, chờ ra đó rồi gọi nói chuyện ha?
– Thôi, hai người đi chơi đi, em làm nốt chút việc rồi ngủ.
– Mai nghỉ mà còn làm việc hả?
– Làm tư nhân đâu có nghỉ đâu, với lại em làm trước cho nhanh, còn về với chàng, hì hì.
– Bớt nói vậy đi nhé… mê lắm đấy.
– Hihi. Đi đi ông!
Gần 1 tháng trôi qua, tôi đã cảm nhận được thực sự rõ nét sự trống vắng do thiếu Uyển My đem lại. Tôi nhớ thật nhiều nụ cười tỏa sáng ấy, cũng nhớ thật nhiều gương mặt xinh đẹp và giọng nói dính như keo của nàng. Tôi muốn mỗi đêm cứ mơ hồ mở ra là lại thấy Uyển My bé nhỏ của tôi ở bên cạnh và thủ thỉ với tôi thật nhiều thứ như dạo nọ. Nhưng rồi rốt cục tất cả vẫn chỉ là mơ và bên cạnh tôi thì đều chỉ là chiếc gối ôm to tướng lạnh lùng vô cảm và bốn góc tường lặng yên, tĩnh mịch. Nhiều lúc, nghĩ đến quãng thời gian dài đằng đẵng trước mắt, không có Uyển My bên cạnh, tôi đã bật khóc trong bất lực và đắng cay. Tôi biết minh không nên bi lụy quá như vậy, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế chảy ra. Điều tích cực duy nhất ở trong thời điểm này đối với tôi chính là chí ít, tôi vẫn còn hy vọng để bám víu vào, dù rằng ngày đó, vẫn còn xa xôi lắm:
– Phong nè!
– Hả?
– Trưa nay anh có bận gì không?
– Ừm, không, nay rảnh, sao vậy?
– Trưa em mời anh đi ăn nhé? – Ái Quyên tươi cười…
– Mời anh á? Sao tự nhiên lại mời?
Nàng vén mái tóc dài óng mượt của mình sang một bên, tựa cằm nhìn tôi:
– Tại… thích anh rồi, biết làm sao đây?
– Ê… ê… đừng có đùa nhé… thôi… thôi…
Khỏi phải nói, mặt tôi cứ gọi là tái xanh với câu trả lời quá sốc của Ái Quyên. Đành rằng tôi có cảm tình với nàng từ đầu, điều đó tôi không phủ nhận, cơ mà giờ đây trái tim tôi chỉ một lòng hướng về Uyển My, dù rằng nàng đã ở cách xa nửa vòng trái đất, nhưng tôi tuyệt nhiên không thể nào làm một điều trái với lý trí và đạo đức của mình, tôi không thể có rung động trước Ái Quyên ngay lúc này được, không thể đâu:
– Anh không thích em sao? – Nàng càng nhìn tôi chăm chú…
– Anh… anh… không… – Tôi bối rối, miệng mồm lắp ba lắp bắp…
– Nhưng em lại thích anh, làm sao bây giờ nhỉ? Haizzz…
Ái Quyên thở dài thườn thượt, nàng tỏ vẻ buồn bã dữ lắm, nhưng cũng không có biểu hiện gì gọi là… hồi hộp hay lo lắng cả, vì những người khi nói ra những điều sâu kín lẽ ra phải… run lẩy bẩy mới phải chứ:
– Nè… bớt… bớt đùa đi, không… không vui đâu…
– Anh chê em không bằng chị My chứ gì? Phải rồi, chị My vừa xinh, vừa giỏi như thế thì ai mà chẳng mê, chỉ có em là chẳng có ai thôi.
Tôi không hiểu hôm nay cô nàng này ăn nhầm món gì hay uống thuốc quên uống nước mà lại nói chuyện khó đỡ như vậy, bình thường Ái Quyên có bao giờ nói chuyện kiểu này đâu kia chứ:
– Nè, Phong già, sao đó? Haha, sao mặt đỏ thế ông?
Nàng nhìn tôi, cười ngặt nghẽo:
– Đùa đó cha ơi, không phải thật đâu, làm gì mà sợ dữ vậy?
– Thiệt… không? – Tôi dè dặt…
– Thiệt!!! Ai chả biết Uyển My của ông là nhất, ai mà tranh nổi chứ!
– Sao… tự… dưng lại đùa như vậy?
– Đùa mà cũng phải có lý do sao?
Ái Quyên vẫn chưa buông tha, nàng lại áp sát mặt vào gần tôi khiến tôi bất giác giật lùi lại phía sau:
– Thôi… tha cho anh, anh sai rồi!
– Làm gì mà sai? – Ái Quyên ngơ ngác…
– Không biết nữa… mà tóm lại là… anh xin lỗi… tha… tha!
Thấy bộ dạng tội nghiệp van xin nài nỉ của tôi, Ái Quyên cũng đâm ra chán, chẳng thèm trêu ghẹo mà làm gì nữa. Cái kiểu của tôi xưa giờ mà gặp trò này thì chắc tôi sẽ đâm lao theo lao luôn, thích đùa thì đùa đến tận cùng cuộc chơi, để xem đứa nào ngại trước. Cơ mà từ lúc ở bên cạnh Uyển My đến giờ, tâm đâm ra sợ cảm giác này ghê gớm, dù rằng đó chỉ đơn giản là một trò đùa không hơn không kém, cơ mà vẫn khiến tôi run lẩy bẩy khi đối diện. Bên cạnh đó, một lý do quan trọng bậc nhất khiến tôi rất sợ mỗi lần có một cô gái nào đó đến gần tôi, dù rằng quả thực làm quái gì có cô nào để ý, thế nhưng tôi vẫn lo lắng, đó là bởi vì Uyển My luôn tạo cho tôi một cảm giác vô cùng… kiêng nể, phải nói cho chính xác là kiểu lạt mềm buộc chặt, dù nàng ít khi nào nói ra cũng như làm dữ lên với tôi về vấn đề đó, tôi cũng tự giác biết mình phải làm gì để không khiến nàng buồn lòng. Đặc biệt là sau phi vụ với dì Hạnh hồi tháng trước, tôi tởn đến già luôn có ngày:
– Ông nhát quá, không vui gì hết trơn.
– Vậy là đùa đúng không?
– Ừ, đùa thôi, gớm, làm như có giá lắm, ai thèm.
– Kệ… anh, làm hết hồn.
– Thỏ đế!
Giải được mối lo trong lòng, tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh mà trò chuyện cởi mở hơn với Ái Quyên:
– Mà ý là tự dưng mời anh đi ăn?
– Coi như em cảm ơn anh bữa giờ cũng chịu khó… tháp tùng em.
– Tháp tùng?
– Ừm, mấy tuần nay chắc vì nhờ anh nên Nhật cũng không quấy phá gì em nữa, cũng không còn thấy nhắn tin liên tục nữa.
– Vậy đỡ rồi, tưởng thằng này nó không biết nhục chớ.
Thật sự thì khi nói đến đây, bản thân tôi vẫn có một chút gì đó hơi cấn cấn, chỉ là tôi cũng không nỡ nói ra để Ái Quyên cảm thấy lo lằng thêm, dù sao thì nàng thoải mái là tôi vui rồi, chẳng qua thì tôi chỉ đang không hiểu lắm về hành động “cảm ơn” nghe có phần khách sáo này từ nàng thôi:
– Thì vậy đó, nên chắc từ tuần sau, anh không cần đưa em đi nữa đâu, tự em đi một mình cũng ổn.
– Chắc không đó?
– Không sao đâu, có gì em lại gọi báo anh, chứ mất công phiền anh quá em cũng ngại.
– Khách sáo quá vậy, tụi mình thân thế mà sao…
Tính tôi hồi nào giờ thì phải gọi là khá tình cảm, tôi luôn luôn rất quý trọng những mối quan hệ mật thiết của mình, vì tôi cũng không có quá nhiều bạn. Vậy nên, mỗi khi có một người bạn thân nào đó, dù mới dù cũ, tôi cũng sẽ cố gắng hết mình để vun đắp mối quan hệ đó và trân trọng những người bạn của mình hết sức có thể. Thế nên, việc tôi giúp đỡ Ái Quyên hoàn toàn là việc làm cảm tính của tôi, dù sao hai đứa tôi cũng là bạn khá thân với nhau, đã chia sẻ và động viên nhau rất nhiều trong cuộc sống, nhưng sao hôm nay, lời nói của nàng quả nhiên khiến tôi cảm thấy hơi… chạnh lòng:
– Đừng có hiểu lầm tôi à, tôi nói vậy không phải vì tôi xa lánh ông, ông hiểu không? Tính tôi hồi xưa giờ nó vậy rồi, tôi không thích người khác phải làm gì đó vì mình, tôi thực sự không có thoải mái, hiểu chưa ông già ơi?
Nàng nhìn tôi, cười hiền:
– Vậy hả? Thiệt không đó?
– Thiệt, đừng có nghĩ lung tung, ngoài chị My ra thì có mỗi anh quan tâm em thôi, em vui còn không hết nữa là.
– Ừa, nếu em nói vậy thì tuần sau anh khỏi đi nữa nhé, có gì thằng kia lại tới thì gọi anh.
– Ừm, oke, nhất trí. Giờ đi qua nhà sách đi, đọc sách chút xíu rồi đi ăn.
– Okay, đi thì đi.
Tôi thì từ xưa đến nay đa nghi cũng nhiều, nhưng tuyệt nhiên lại ít khi đắn đo khi đối diện với những người bạn, những người thân xung quanh mình, thành ra họ nói cái gì, tôi đa phần đều tin tưởng tuyệt đối cái ấy chứ cũng không tô vẽ thêm làm gì cho cực. Vậy nên khi Ái Quyên nói nàng sợ làm phiền tôi thì tôi cũng vô cùng là tin tưởng, không hỏi gì thêm nữa. Cơ mà cứ mỗi khi tôi an tâm an trí về một vấn đề nào đó thì y như rằng cuối cùng cũng xảy ra biến, mà biến này chưa rõ là tốt hay xấu, chỉ biết rằng hiện tại thì nó chưa gây ra ảnh hưởng gì to tát, phải mãi đến một thời gian nữa cơ, còn bây giờ thì tạm thời… bỏ qua vậy.
Như kế hoạch dự tính, tôi và Ái Quyên chạy sang nhà sách để nàng có thời gian nghiền ngẫm mới quyển sách mới tậu còn tôi thì chăm chú làm bài và nghiên cứu cặn kẽ bộ môn 3D nhức não. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bọn tôi sau khi học tập và làm việc căng thẳng thì bắt đầu chuyển sang trạng thái nạp năng lượng. Theo như yêu cầu không mấy nặng nề của tôi thì bữa nay Ái Quyên sẽ đích thân đãi tôi món phở thố đá nổi tiếng Q1 mà tôi cũng chưa bao giờ được thử:
– Trời đất, tô phở hay nồi phở mà to vậy?
– Người ta đựng trong thố đá cho nóng đó, thấy nó sôi sùng sục vui mắt ghê nhỉ? – Ái Quyên tươi cười…
– Tội nghiệp… Uyển My…
– Sao vậy, mắc gì tội? – Nàng ngơ ngác…
– Hồi Uyển My ở đây anh chẳng biết chỗ này để dẫn đi ăn, ăn mấy quán dở òm à, hic.
Tự dưng tôi đâm ra xúc động không để đâu cho hết. Chắc có lẽ đến thời điểm này, tôi mới bắt đầu thấm được cái gọi là nhớ nhung, là xa cách. Làm gì, đi đâu, tôi cũng chỉ nhớ đến Uyển My, tôi nhớ nụ cười tươi tắn, gương mặt thanh tú, gò má ửng hồng và cả bờ môi xinh yêu đó nữa. Tôi đã từng nghĩ kiếp trước hẳn tôi đã tích đức dữ lắm thì kiếp này mới được Uyển My yêu thương như vậy, nhưng rồi thì tôi đã phải nghĩ lại, vì có lẽ chẳng phải chỉ là 1 kiếp trước mà thậm chí là rất nhiều rất nhiều trước đó, tôi đã tu tâm dưỡng tính, làm nhiều việc tốt, trời đất chứng giám, để kiếp này, tôi hái quả ngọt, được Uyển My bên cạnh và được nàng làm mọi thứ vì mình, thử hỏi tôi còn hy vọng gì hơn nữa chứ:
– Biết vậy thì phải ráng lên, sau này chị tôi nhờ ông hết đó, cố lên!
Ái Quyên nhìn tôi, nàng cười hiền động viên. Chẳng hiểu sao, giờ tôi nhìn ai cũng nhớ đến Uyển My, dù rằng chẳng ai xứng đáng phải hứng chịu cái sự ích kỷ đó của tôi cả, nhưng biết làm sao hơn bây giờ, tôi nhớ Uyển My nhiều quá, hic.
Ăn uống no say, tôi cũng chủ động đề nghị đưa Ái Quyên về nhà trước, phần vì tôi cũng muốn về nghỉ ngơi một chút, phần vì bây giờ đã là giấc chiều, cỡ khoảng hơn 1 tiếng nữa thì tôi lại có hẹn đi đá banh với thằng Đức, vậy nên phải tranh thủ ra về ngay.
Đúng như dự đoán, mà cũng chẳng cần dự đoán thì tôi cũng chắc chắn đến 1 nghìn tỷ phần trăm là thằng Đức sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này để có thời gian… cưa cẩm dì Hạnh của tôi. Mà tôi cũng phải công nhận rằng thằng bạn tôi mặt dày khủng khiếp và cái độ lì lợm của nó chắc cũng thuộc hàng top cả nước rồi. Nó có thể mặt dày đến mức mà cách đây chỉ vài tháng còn tranh giành Uyển My với tôi, giờ đã tót lên tính làm chú dượng của tôi luôn rồi, đúng là điếc không sợ súng. Ngay khi còn chưa vào đến nhà, tôi đã nghe giọng thằng Đức oang oang chém gió và tiếng khúc khích cười của dì Hạnh ở phía trong rồi. Kể cũng lạ, thằng này hồi nào giờ nói chuyện nhạt như nước lã, tự dưng sao bà dì tôi lại cười thích chí như vậy, hay là nó đã học được bí kíp tán gái miệng dẻo từ thằng Linh? Cũng không đúng, vì cách đây vài bữa tôi có giả vờ nghe lén xem nó nói gì với dì Hạnh, và kết quả là câu chuyện của nó khiến tôi phải cười ra nước mắt, cười vì nhạt không thể ngửi nổi và tôi không nghĩ rằng làm sao có một thằng nhạt nhẽo như vậy mà lúc nào cũng thích đi tán gái xinh. Cơ mà sốc nhất vẫn là việc, dì Hạnh không những không chọc quê nó mà còn cười ra vẻ vui lắm, cứ như kiểu đang xem Charlie Chaplin diễn hài trực tiếp vậy:
– Sao lúc chó nào tao cũng thấy cái mặt mày ở nhà tao vậy Đức?
Nó nhìn thấy tôi, quay sang cười khẩy rồi lại tiếp tục cuộc vui với bà dì của tôi:
– VÕ HỒNG NHẬT HẠNH!!! – Tôi hét lớn khiến cả dì Hạnh lẫn thằng Đức giật nảy người…
– Hở? Sao dị Phong? Đừng làm dì sợ nha!
– Gì vậy mày? Má, thằng điên, hết hồn!
Bà dì tôi đúng kiểu gan thỏ đế, dù rằng miệng mồm lúc nào cũng tươi tán, ngọt ngào, mỗi tội ai nạt nộ bà ấy một chút xíu thôi là bà ấy lòi cái bản chất mít ướt ra liền, kiểu này dễ bị các anh trai lừa lắm:
– Dì đứng dậy, qua đây!
Tôi ngoắc tay gọi dì Hạnh bước tới gần, công nhận cũng láo lếu quá thể, gặp mẹ tôi có mà bà xách chổi quật tôi không mỏi tay rồi, cũng may là dì Hạnh hiền lành, được cái lại chiều tôi lắm nên mới dám vô lễ phạm thượng như vậy, hơ hơ:
– Sao dợ, mắc gì nạt tui? – Dì Hạnh bĩu môi tiến lại…
– Dì khai mau, dì có thích thằng này không vậy? – Tôi dò xét…
– Sao Phong hỏi thế?
– Thì dì cứ nói đi, con cần biết, còn tính.
– Tính gì chứ?
– Thì… dì cứ nói đi, không là con đuổi nó về đấy!
Tôi cũng chả hiểu tại sao mình lại hành xử như vậy, cơ mà tôi vẫn có một cái cảm giác gì đó không an tâm ở cái thằng Đức trời đánh này, dù rằng bây giờ nó đã trở lại thành một thằng bạn thân chí cốt giống với lúc xưa, nhưng cái dớp đó vẫn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Hơn thế nữa, lỡ chẳng may mà dì Hạnh thích nó thật, thì chẳng lẽ tôi lại phải gọi cái thằng ôn con này bằng… chú thật à:
– Dĩ nhiên là không, ai bảo Phong thế? – Dì Hạnh thì thầm vào tai tôi…
Thằng Đức lúc này cũng ngoái đầu ra phía sau hóng chuyện, nhưng dĩ nhiên là nó chẳng thể nghe ngóng được thông tin gì:
– Vậy được, con cho phép dì nói chuyện với nó, không được thích nó đâu đấy! – Tôi căn dặn…
– Dạ, thưa ba, con biết rồi ạ!
– Ờm, ngoan lắm, nói chuyện tiếp đi, ba đi thay đồ chuẩn bị đi đá banh!
– Thằng quỷ, thấy ghét ghê không?
Dì Hạnh đá vào mông tôi một cái rõ là… nhẹ hều rồi lại tót ra ngoài nghe thằng Đức ba hoa chích chòe. Thiệt tình thì không phải tôi cấm cản gì thằng Đức cũng như dì Hạnh, chỉ là tôi có đôi chút… ghen tị khi thấy hai người họ vui vẻ như vậy trong khi cái thân tôi lại chẳng thể nào có được cái cảm giác tưởng chừng như rất đơn giản ấy. Uyển My rời xa tôi, nhưng thậm chí nàng làm vậy còn chẳng phải vì bản thân nàng mà vì lo cho tương lai của tôi, lo cho những gì mà tôi đang phải chịu đựng, nàng sợ tôi khó xử, sợ tôi rơi vào vòng lặp luẩn quẩn, vậy nên nàng chấp nhận hy sinh bản thân, nghe thời lời sắp đặt quá ư là vô lý từ gia đình để đi đến nơi đất khách quê người. Tôi ở lại, đâu phải chỉ với nỗi buồn, mà còn ở lại với những kỳ vọng, với những mục tiêu và những ước mơ rất rõ ràng, cụ thể. Tôi phải mạnh mẽ, phải vượt qua hết những nỗi đau, những khoảnh khắc đáng ghen tị kiểu như thế này, vì hơn tất cả, cái đích mà tôi muốn hướng đến, là một đỉnh cao mà có lẽ không phải ai cũng có thể hy sinh và đạt được một cách dễ dàng, ít nhất là đối với đỉnh cao của cá nhân tôi ngay bây giờ. Tóm lại, dì Hạnh mà giả dụ có… bất thình lình ưng thằng Đức, tôi thôi thì cũng xuôi xị mà chúc phúc cho dì, nhưng cái khâu gọi nó là chú thì quên gấp đi nhé, không bao giờ luôn. Nhưng nói an ủi mày vậy thôi Đức ơi, tuổi gì hả con, haha.
Mặc dù tâm trạng của tôi lúc này có thể nói là không tốt lắm, nhưng để mà bảo tệ thì cũng chưa đến mức quá tệ, chỉ là một cảm giác hụt hẫng nhẹ, đôi lúc cũng thấy buồn, nhưng buồn mãi thì cũng quen, thành ra cảm giác cũng gọi là không mấy nặng nề. Uyển My không có ở nhà, tôi đâm ra chán ghét mấy thứ gì đó liên quan đến tình cảm, đặc biệt là tình cảm nam nữ, nhất là mấy bộ phim mà dì Hạnh hay cày miệt mài suốt mỗi buổi tối ấy:
– Phim gì vậy dì?
– Thư ký Kim sao thế?
– Có sao đâu? Dì nói gì vậy? – Tôi mắt tròn mắt dẹt…
– Khùng hả ông? Phim tên là “Thư ký Kim sao thế”! – Dì Hạnh nhấn mạnh, mắt vẫn không rời màn hình…
– Phim gì tên điên tên khùng vậy? Mà nam chính đẹp trai thật, y như Phong, dì thấy giống không?
Câu phát biểu điên rồ của tôi khiến dì Hạnh quả thực đã có chút… thất kinh:
– Ừ, tui thấy cũng giống, mà kiếp sau giống…
– Dì chẳng biết nhìn người gì hết. Nữ chính này xấu quá, không bằng Uyển My của con.
– Dạ, thưa ba, Uyển My của ba đẹp nhất đời luôn rồi, ai mà bằng, ba để yên cho con coi phim đi!!!
Chịu hết nổi với cái điệu bộ phá đám của tôi, dì Hạnh tức mình… tắt TV rồi lò dò lên phòng tính coi tiếp, nhưng tôi cũng đâu có dễ dàng chịu tha thứ như vậy:
– Sao mấy người vào phòng tui? Ra cho tui coi phim coi! – Dì Hạnh nhăn mặt, trông xinh hơn bình thường…
– Dì hết thương con rồi à?
– Hết rồi, đi ra dùm đi!
– Nhớ nhé, mai con không thèm rửa chén cho dì nữa!
– Vậy để mẹ mấy người rửa, tui không biết, bai bai!
Nói đoạn, dì Hạnh đóng cửa đánh “rầm” một cái, không thèm quan tâm đến cảm xúc cũng như thái độ của tôi sau đó, đúng là một bà dì vô tâm, thế mà hồi đầu tôi cứ tưởng dì Hạnh thương tôi lắm, hóa ra cũng chỉ là… bước dạo đầu, khi đã lấy lòng được tôi rồi, bà ấy trở mặt thành thù nhanh không thể nào tưởng tượng được. Ban ngày thì trêu ghẹo tôi, chiều thì chỉ chăm chăm nói chuyện với thằng Đức khiến tôi ganh tỵ muốn nổ đom đóm mắt, đến khuya thì nỡ lòng nào đuổi tôi không cho xem phim chung, thật là… trên đời này, ngoài Uyển My bé nhỏ ra, chẳng có ai thương tôi nữa, hic hic.
Tôi không biết mọi người thế nào, chứ tự dưng tôi cứ có cảm giác, khi bạn đang một mình, có thể là chưa có người yêu hoặc là người yêu không ở cạnh như tôi, tự dưng bạn sẽ có thêm một năng lực vô cùng đặc biệt nữa, đó là tư vấn tình cảm. Mà đặc biệt ở chỗ, tôi thật sự nghĩ rằng, khi bạn độc thân, bạn sẽ là một chuyên viên tư vấn tình cảm thanh thiếu niên ở đẳng cấp cao nhất. Bạn nói đâu trúng đó, bạn vẽ kế bày mưu, bạn khai thiên lập địa, tất cả đều chỉ diễn ra trong lòng ban tay. Cơ mà khi bạn vô tình rơi vào cạm bẫy tình yêu, cái khả năng đó tự dưng biến đi đâu mất. Nhưng mà cũng may, mỗi lúc ấy, cái năng lực tư vấn chuyên nghiệp kia lại được chuyển sang thằng bạn thân của bạn, và thế là bạn đã được cứu rỗi, như một vòng luẩn quẩn của tạo hóa, thật sự đấy.
Dạo này tôi ít gặp nhỏ Ngân, đệ tử yêu của tôi, phần vì sau khi học là tôi tót về nhà ngay, phần nhiều nữa là chúng tôi học khác lớp, lịch học cũng không có điểm chung, vậy nên là càng ít cơ hội trò chuyện, tâm sự. Thế nhưng, bù lại, tôi vẫn giữ được tình cảm anh em khăng khít với thằng Linh lớp trưởng, một người bạn, một đứa em sống hết lòng vì người khác, một thằng tốt bụng và tốt tính. Tôi biết, mà thật ra tất cả mọi người đều biết, thằng Linh có cảm tình đặc biệt với Thanh Ngân. Xét về tổng thể, thằng Linh khá dễ nhìn, ăn mặc có cá tính, lại nói chuyện dẻo miệng, nói là hot boy cũng chẳng sai. Tuy thế, Thanh Ngân nhà tôi cũng chẳng phải dạng vừa. Trắng trẻo, ưa nhìn, giọng nói miền Trung đáng yêu và hơn tất thảy là quả đai đen Karate khiến mấy thằng con trai phải khóc thét mỗi khi lân la lại gần.
Nói chung nếu chỉ nhắc đến những yếu tố nổi bật, thằng Linh và Thanh Ngân vô cùng hợp nhau, gái tài, trai sắc, trai tài, gái sắc, mọi thứ đủ cả. Thế nhưng, tình yêu mà, đâu phải cứ nhìn xứng đôi vừa lứa là sẽ phải hợp nhau, phải đến với nhau. Tôi không biết thằng Linh có dành tình cảm cho Thanh Ngân nhiều đến mức nào, chỉ biết rằng nhỏ đệ tử của tôi lại không hướng về nó, thành ra, mối quan hệ của cả hai gần đây cũng có đôi chút trục trặc, bằng chứng là đã không dưới 1 lần, tôi bắt gặp thằng Linh đứng nhìn Thanh Ngân bằng ánh mắt thất thần, tính chạy lại nói năng gì đó nhưng rốt cục lại ngậm ngùi bỏ đi. Nói thật lúc ấy tôi thấy thằng Linh cũng tội, nhưng linh tính mách bảo với tôi rằng tôi không nên tham gia vào công cuộc này, vậy nên hôm đó, thay vì chạy lại an ủi thằng Linh, tôi quyết định làm một việc cao cả hơn, đó là… về ngủ.
Nhưng rồi số trời đã định sẵn, tôi đang cô đơn, và tôi sẽ phải hóa thân thành một chuyên gia tâm tư tình cảm tuổi mới lớn cho hai đứa bạn của tôi, và liệu chuyện tình tưởng chừng như rất đẹp ấy có nên cơm cháo gì hay không thì chỉ có trời mới biết. Nhưng tin buồn cho thằng Linh là người đầu tiên tìm đến tôi không phải là Thanh Ngân, mà chính là nó. Nói không ngoa đâu, thì trong tình yêu, người nào yêu nhiều hơn thì người đó thua, phải vậy chứ:
– Dạo này có nói chuyện với Ngân không anh Phong?
– Không, nhắn tin qua loa thôi, sao thế?
– Muốn bắt chuyện, mà không biết sao, hic – Nó cười khổ…
– Sao là sao, bình thường thấy hai đứa thân lắm mà?
– Dạo trước thôi, gần đây Ngân cũng ít nói chuyện với em.
– Cũng phải thôi, biết tại sao Ngân nó lơ mày không?
– Sao vậy anh?
– Nhìn kìa!
Thằng Linh nhìn về hướng tôi chỉ tay, và nó như muốn… gục ngã ngay tắp lự, vì cái thằng đang khiến Thanh Ngân cười tít mắt ở đằng kia là một nhân vật thực sự không quá xa lạ, một đứa mà tôi không thể nghĩ rằng lại có thể trở thành bạn với cô đệ tử đáng yêu của tôi được.
Hôm nay, trời đẹp, nhưng có lẽ bầu trời của thằng Linh, lại không tươi sáng như vậy.
Mối tình này, rồi sẽ đi về đâu đây?