Phần 90
Có những việc trên cuộc đời gian truân này, dù bạn có muốn nó xảy ra như thế nào đi chăng nữa, có chắp vái cầu khấn đến tê liệt đôi cánh tay hay quỳ lạy van xin đến khản cả giọng, mỏi nhừ cả đầu gối thì nó vẫn không thể nào diễn ra được. Nhưng trái ngược lại, có một vài chuyện oái oăm mà bạn thậm chí còn chẳng bao giờ nghĩ nó có thể xuất hiện, và làm mọi cách nhằm ngăn chặn diễn biến không hay đó, nhưng gì thì gì, bằng một phương thức thần thánh bí hiểm mà bạn không hay biết, nó vẫn sẽ làm cho bạn phải toát mồ hôi hột cũng như lạnh hết cả sống lưng với màn chào sân đột ngột của mình.
Chẳng hiểu sao trong cái cuộc đời dở dở ương ương của mình, tôi luôn luôn có cảm giác mình sẽ thường xuyên gặp những chuyện trời ơi đất hỡi như vậy, mà nó còn xảy ra một cách thường xuyên mới mệt mỏi ấy chứ. Cụ thể thì ở tình thế của tôi lúc này mà nói, tôi dù đã cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể và cũng không quên dành năng lượng để vắt óc suy nghĩ những phương án giảng hòa cho trận chiến khốc liệt sắp tới, thế nhưng mọi chuyện vẫn cứ xảy ra như cách nó phải xảy ra, không sao ngăn cản lại được. Hơn thế nữa, cái việc Tuyết Mai “vô tình” chào hỏi một cách thân mật với tôi như thường lệ thì dĩ nhiên chẳng có gì đáng trách, chỉ là cái không hay ở đây dường như nàng ta vẫn chưa kịp thời nhận ra, đó là sự xuất hiện của một… vị khách không hề tầm thường một chút nào, ngay bên cạnh:
– Phong yêu dấu, đến sớm thế?
– Ờ… ờ…
Tôi cứng họng, cứng luôn cả người, thậm chí còn chẳng dám quay đầu sang nhìn Tuyết Mai nữa vì đã cảm nhận được một nguồn khí lạnh tỏa ra sau sống lưng khi Uyển My vừa nhìn thấy Tuyết Mai, nàng đã khẽ nở một nụ cười nhoẻn miệng, trông thật sự là… kinh hãi, một động thái như thay lời muốn nói với tôi, rằng “Tôi đã hiểu hết rồi, hóa ra đây là lý do anh không muốn tôi đi chung, tốt thôi, chờ xem nhé”, là vậy đấy:
– Nay mưa mát nhỉ? Tôi mải ngắm mưa mà quên giờ học luôn, hihi.
– …
– Cậu sao thế? – Nàng quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ vô số tội…
– À… không… không có gì… học đi – Tôi bối rối, cố gắng lấy thân mình che khuất tầm nhìn giữa Tuyết Mai và Uyển My…
– Ủa? Đây là…
Nhưng rồi thì cây kim trong bọc cũng phải có ngày lòi ra, và tôi thì cũng chẳng phải tài thánh để mà cứu vớt được một sự việc đã rồi, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, rốt cuộc, hai vị nữ thần tuyệt sắc giai nhân đã chính thức… giáp mặt:
– Hì, chào bạn, mình ngồi đây được chứ? – Uyển My cười tươi tỏa nắng, nhưng sao tôi thấy bầu trời xám xịt…
– Hi, được chứ, mà bạn tên gì vậy? Ôi, bạn xinh quá!
Tuyết Mai có vẻ vẫn chưa nhận ra biến số, nàng ta vẫn như thường lệ, bị nhan sắc của người đối diện che mờ mất đi lý trí. Xét cho cùng, nhan sắc của tiểu thư nhà tôi so với Ái Quyên chỉ có hơn chứ không thua, thế nên là, Tuyết Mai có mê mẩn, cũng là chuyện bình thường:
– Hì hì, bạn cũng xinh mà, mình tên là Uyển My, rất vui được gặp! – Uyển My chìa tay ra trông đợi…
– Tên đẹp mà người cũng đẹp, mình là Tuyết Mai, hihi, được ngắm tay người đẹp thích ghê!
Dường như so với Uyển My, Tuyết Mai vẫn còn là một cô gái… quá sức ngây thơ, không đủ khả năng để chống đỡ lại trước những màn tập dợt… lạnh gáy của cô người yêu tôi:
– Ủa mà sao hồi giờ mình không thấy My?
– Mình mới chuyển từ lớp buổi chiều sang đó Mai – Uyển My thản nhiên đáp, mặt không biến sắc…
– Mà sao Phong im ru vậy? Thấy gái xinh ngại quá hả? – Tuyết Mai nhìn tôi cười nhe răng khểnh, không có lấy chút đề phòng…
– Không…
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Uyển My đã nhất thời lấy móng tay cái ấn vào lưng tôi rất khẽ, đủ để tôi nhận ra rằng, mình không có thẩm quyền lên tiếng trong câu chuyện ngày hôm nay, mọi thứ cứ để cho nàng lo:
– Hì hì, kệ đi Mai ơi, mấy tên con trai là vậy đó!
– Ừm, mà hình như… hai người biết nhau trước rồi à? – Tuyết Mai thắc mắc, đúng trọng tâm rồi đó…
– Cũng quen biết sơ sơ à, Phong nhỉ? – Uyển My huých vai tôi, mà tôi thì nào dám trả lời kia chứ, chỉ gật đầu lia lịa đồng tình…
– Hôm nay cậu lạ lắm ấy?
Tuyết Mai tròn mắt nhìn tôi lo lắng, nhưng rồi cũng quay đầu đi rất nhanh, có lẽ là vì nàng ta vẫn tưởng tôi đang ngại ngùng, chứ đâu có biết là tôi chỉ đang… ngỡ ngàng, ngơ ngác và ngu người mà thôi.
Buổi đối thoại song phương đầu tiên giữa hai nhân vật chính đã diễn ra một cách tương đối… hòa hoãn, chưa bên nào thực sự gây chiến và cũng chưa bên nào có được lợi thế lớn. Chỉ có Uyển My dường như đang nắm trong tay tiên cơ khi nàng đã phần nhiều đoán biết được nguyên nhân sâu xa đằng sau màn chào hỏi này, còn lại thì Tuyết Mai vẫn vô tư và hồn nhiên như mọi ngày, chẳng có biểu hiện gì của sự sợ hãi, dù rằng, cả tôi và nàng đều đang đứng trên bờ vực… thẳm.
Cũng hồi hộp không kém gì tôi là một đám nhiều chuyện ở phía sau, vì dĩ nhiên thì ai cũng biết, tôi và Uyển My là như thế nào. Ấy vậy mà xui xẻo làm sao, tụi nó cũng là người chứng kiến tôi cùng Tuyết Mai trò chuyện thân thiết, tâm đầu ý hợp ra sao, đã thế, cách đây ít lâu, tôi còn hùa theo Tuyết Mai mà… gây sự với Ái Quyên, làm Ái Quyên giận tôi suốt mấy tuần trời. Vậy nên, tổng hợp lại những thông tin đó, tôi giờ đây chẳng khác nào một kẻ phản diện đang mong ngóng từng ngày để được có thể… đền tội, vì nữ chính anh hùng cứu nhân độ thế đã trở lại, và lợi hại thì vẫn… y như xưa:
– Kiểm tra bài cũ chút xíu lấy điểm nhỉ? Cả lớp gấp tập vở lại, tắt máy tính laptop hết đi nhé!
Tiếng thầy Thái vang lên phá tan sự im lặng từ nãy đến giờ, nhưng nó thậm chí còn không làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn, mà trái lại, đã lan nhanh ra mọi ngóc ngách của căn phòng. Kể cũng đúng, gì chứ đang lo hóng hớt drama, giờ lại bị xoay sang hồi hộp mà chờ đợi… lên đoạn đầu đài, thành ra đám lâu la nhiều chuyện phía sau dường như cũng đã… hốt hoảng mà tạm thu lại… cái sự nhiều chuyện đó, đứa nào đứa nấy cúi sát mặt xuống dưới bàn, hy vọng thầy sẽ không gọi tên mình lên bảng:
– Một bạn đứng lên cho thầy biết, trong thiết kế thì có 2 loại hệ màu chính quan trọng nào, và diễn giải cụ thể cho từng loại dùng để làm gì?
Câu hỏi này thì thật ra không khó, nó chỉ là câu hỏi nhập môn, những người tìm hiểu bài trước hoặc chuyên sâu về ngành thiết kế đồ họa có thể dễ dàng trả lời được, và tôi thì dĩ nhiên là biết, vì tôi đã học trước về cái này từ lâu lắm rồi, giờ đã gần như thuộc nằm lòng. Cơ mà dẫu câu hỏi này đối với tôi thì là một chuyện không có gì mới, nhưng có vẻ đám bạn trong lớp tôi thì lại khác, vì đứa nào cũng đang vô cùng căng thẳng. Thầy Thái phóng tầm mắt ra toàn cảnh, dĩ nhiên là chẳng thể thấy được đứa nào tự tin phát biểu. Sau một hồi nhìn ngắm chán chê, thầy Thái quyết định xuống tay với một thằng lạ hoắc, hình như là dân học lại, thành ra tôi không biết mặt mũi:
– Anh áo đỏ, đứng dậy trả lời xem nào! Tên gì nhỉ?
– Dạ, Hoàng Minh thưa thầy!
– Rồi, bạn Hoàng Minh trả lời giúp thầy câu hỏi vừa rồi!
– Dạ thầy hỏi gì thầy?
Anh bạn Minh với vẻ ngoài nhí nhố không những không khiến bản thân mình trở nên… ngầu lòi hơn, mà trái lại, còn đang trở thành trò cười miễn phí cho tụi bạn trong lớp, chốc chốc đã có tiếng khúc khích từ bên dưới trước màn hỏi đáp… vô tri vừa rồi:
– Anh đùa tôi à? Tôi hỏi là trong thiết kế thì có 2 loại hệ màu chính quan trọng nào, và diễn giải cụ thể cho từng loại dùng để làm những công việc gì? Rõ chưa?
– Dạ… rõ… thưa thầy!
– Rõ thì nói tôi xem!
– …
– Sao rồi, Hoàng Minh?
– …
– Hoàng Minh! Có trả lời được không?
– Dạ, thầy… hỏi gì thầy? Em nghe chưa rõ…
Một tràng cười như nắc nẻ bùng nổ khi anh bạn Hoàng Minh của chúng ta vừa có một pha tấu hài không thể… mắc cười hơn. Bản thân tôi dù đã cố gắng nghiêm túc lắm nhưng vẫn phải khục khục nín cười, chỉ riêng Uyển My là vẫn lạnh lùng như băng:
– Khỏi, ngồi xuống, 1đ!
– Ơ…
– Người khác nhé!
Đúng là niềm vui ngắn chẳng tày gang, cười người hôm trước hôm sau người cười, một lô một lốc ban nãy cười khằng khặc giờ lại bất thình lình trở về trạng thái lo lắng tột cùng, vì có vẻ như nếu không tìm ra được người trả lời xong 2 câu hỏi này, thầy Thái sẽ chưa chịu dừng lại. Nếu thầy gọi trúng tôi thì dĩ nhiên là tôi sẽ trả lời ngon lành, cơ mà hiện tại thì tôi đang không có tâm trạng cho lắm.
Trong tình cảnh thập tử nhất sinh, ấy thế mà chỉ có duy nhất một người không tỏ ra… hồi hộp, vẫn thản nhiên ngồi… cắn móng tay, đó chính là Tuyết Mai. Nàng tỏ ra không mảy may quan tâm gì đến thế sự, vẫn cứ hồn nhiên và vô tư… đến lạ lùng. Và rồi, tôi chợt thấy thầy Thái nhìn xuống khu vực bàn đầu chỗ tôi đang ngồi khoảng vài giây, không rõ thầy gật gù chuyện gì đó, và rồi thì cái gì phải đến, cũng đã đến:
– Tuyết Mai! Đứng dậy! Nói thầy nghe xem nào! Cắn móng tay nữa ha? Thư giãn quá ha?
– Em á thầy? – Nàng tròn mắt…
– Lớp này có mấy Tuyết Mai? Đứng dậy trả lời đi! – Thầy Thái kiên quyết…
Tuyết Mai khó khăn đứng dậy, dường như trong đầu nàng ta không có chút thông tin nào về việc này. Bình thường thì mỗi lần Tuyết Mai “bí”, tôi sẽ là người cứu giúp, nhưng hôm nay có Uyển My ngồi cạnh, tôi tuyệt nhiên chẳng dám hó hé, thành ra Tuyết Mai cứ nhìn tôi trân trân một cách vô cùng… tội nghiệp để chờ mong sự hỗ trợ, nhưng dĩ nhiên sẽ là không thể có:
– Sao? Trả lời được không?
– Dạ… thưa thầy, có 2 hệ màu chính, đó là màu…
– Màu gì nói lớn lên xem nào!
Chẳng rõ Tuyết Mai nghe được đứa nào nhắc ở phía dưới mà cuối cùng nàng lại đưa ra những phương án… chẳng hiểu từ đâu rớt xuống và dĩ nhiên là trật lất:
– BRG và màu… CM… WK…
– Nói cái gì vậy? Chắc chưa, đọc lại xem nào! – Giọng thầy Thái đanh thép…
– Dạ là BRG và CMWK.
– Rồi thì chức năng của từng loại xem nào!
– Thưa thầy, màu BRG thì dùng để chụp ảnh, còn màu CMWK chắc là để… vẽ ạ.
Tuyết Mai bắt đầu xàm ngôn, dĩ nhiên là sai be sai bét, chỉ bị cái là nàng ta vẫn còn bẽn lẽn thè lưỡi cười tươi khoe răng khểnh má lúm, nhìn sao mà dễ… ghét thế không biết. Nhưng nói không phải khen chứ Tuyết Mai là chúa làm biếng, chỉ được cái… hóng hớt với chọc ghẹo tôi là nhanh, thế nên việc nàng ta không thể nhớ được chút xíu kiến thức nào của bài học cũ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, chẳng có gì đáng nói, thế nhưng mà, mọi chuyện lẽ nào chỉ thế là xong:
– Có ai nhận xét gì không nhỉ? – Thầy Thái đưa mắt dạo một vòng, dường như vẫn chẳng có cánh tay nào dám giơ lên, kể cả tôi…
Nhưng rồi thì đúng như những gì mọi người đang cần và đang nghĩ, kẻ khơi mào cuộc chiến đã… xuất hiện, khiến mọi thứ nóng hơn bao giờ hết, và người vừa nhấn nút kích nổ quả bom đầu tiên, hẳn rồi, không phải là tôi, mà là:
– Em thưa thầy! – Uyển My giơ tay, nở một nụ cười nhẹ nhàng mà sâu cay khiến tôi lẫn tất cả mọi người trong lớp… ngỡ ngàng và mong ngóng…
– Uyển My à? Thử xem người giỏi nhất thì có khác không?
Lúc thầy Thái nói ra cụm từ “người giỏi nhất”, tôi nghĩ là thầy cũng không có ý gì quá sâu xa, chỉ là vì thầy vẫn nhớ rõ hình ảnh của một sinh viên xuất sắc như Uyển My, thế nhưng có vẻ như, những từ ngữ đó, đã vô tình làm Tuyết Mai có chút… tổn thương, vì tôi thấy một nét thoáng buồn từ phía cô nàng tóc xoăn xinh đẹp đó:
– Dạ thưa thầy, theo em thì bạn Mai đã nói sai hết. Trong thiết kế thì có 2 hệ màu chính quan trọng nhất là hệ màu RGB và hệ màu CMYK, không phải BRG và CMWK như bạn vừa nói… – Uyển My liếc nhìn Tuyết Mai, vẫn nở một nụ cười quen thuộc, nhưng ẩn chứa trong đó là thập phần… sát khí…
– …
– Hệ màu RGB là hệ màu thường được sử dụng trên các thiết bị điện tử như màn hình, máy chiếu, trong đó có 3 màu chính dùng để tạo nên các màu khác là Red (đỏ) – Green (xanh lá) – Blue (xanh dương). Còn hệ màu CMYK là hệ màu dùng trong in ấn, với các màu chính là Cyan (lục lam) – Magenta (đỏ hồng) – Yellow (vàng) – Key/Black (đen). Sở dĩ màu đen còn được gọi là màu Key vì nó là màu chính được sử dụng để xác định kết quả hình ảnh. Mực đen cung cấp độ sâu và bóng mờ, trong khi các màu khác tạo ra các màu khác nhau trên quang phổ tùy thuộc vào cách chúng được trộn lẫn. Câu này em nghĩ mọi người học ngành thiết kế sẽ đều trả lời được ạ, hì hì – Nàng lại cười tít mắt, không quên nhìn về phía Tuyết Mai…
Uyển My thao thao bất tuyệt về những lý thuyết màu sắc khiến cả lớp được một phen… hoảng hồn, vì không thể ngờ được rằng sau quãng thời gian dài… nghỉ ngơi, nàng vẫn có được một lượng kiến thức khủng khiếp đến như vậy. Cơ mà tôi biết, những kiến thức này có vẻ Uyển My đã sẵn có, hoặc là trong quá trình làm việc tích lũy được chứ chẳng phải là học từ trong sách ra, vì có những điều mà trong sách chẳng hề nói tới, cụ thể là phần nói về màu Key. Dĩ nhiên thì sau màn “thị uy” đầy sức công phá ấy, Tuyết Mai dường như đã nhận ra được một điều gì đó… không ổn cho lắm, bằng chứng là nàng đang đứng ngơ ngác nhìn về phía Uyển My, đôi mắt vô hồn như chất chứa nhiều nỗi niềm:
– Uyển My giỏi lắm! Không sai một chỗ nào! Tiếc thật đấy! – Thầy Thái thở dài, có lẽ mất đi một sinh viên ưu tú như này, đến… tôi còn tiếc nữa là trường…
– Dạ, cảm ơn thầy đã quá khen, hi – Uyển My lễ phép cúi đầu cảm ơn…
– Ghi tạm 10 điểm ở đây nhé, khi nào cần thì liên hệ tôi! – Thầy Thái bông đùa…
– Dạ, hì hì.
Nàng khoan thai ngồi xuống, không quên mỉm cười lần nữa với Tuyết Mai, người vẫn đang… chết trân tại chỗ sau khi được công khai “chỉnh” không thiếu chỗ nào trước bàn dân thiên hạ, mà thái độ của Uyển My có lẽ mới là thứ khiến Tuyết Mai như không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
– Còn Tuyết Mai, học hành cẩn thận nhé, nợ điểm bữa nay, bữa sau tôi sẽ hỏi lại!
– …
– Nghe chưa, Tuyết Mai?
– …
– Tuyết Mai! – Thầy Thái lớn giọng khi nàng vẫn có vẻ chưa hoàn hồn…
– Vâng… thưa thầy! – Tuyết Mai bất nhẫn ngồi xuống, lộ rõ vẻ ấm ức…
Trái với dự đoán ban đầu của giới mộ điệu, Tuyết Mai dường như không phải là đối thủ xứng tầm với đại minh tinh Uyển My nhà tôi. Có lẽ tất cả mọi người sẽ đều mong đợi một màn so găng đẳng cấp cao, ăn miếng trả miếng liên tùng tục đến từ hai đối thủ sừng sỏ này, giống như những gì cách đây ít lâu họ đã chứng kiến trong cuộc thư hùng giữa Tuyết Mai và Ái Quyên vậy.
Thế nhưng rốt cuộc là chẳng có cái quái gì xảy ra cả, thực lực xem ra quá chênh lệch, chỉ hoàn toàn là thế trận 1 chiều, và dĩ nhiên người chiến thắng thì ai cũng biết là ai. Chứng kiến màn hủy diệt chào sân của Uyển My trước Tuyết Mai, dường như mấy đứa lúc đầu còn ham hóng hớt cũng đã có đôi chút… chột dạ. Đành rằng đánh trận thì phải đánh phủ đầu để lấy sĩ khí, cơ mà mới vừa giáp mặt, Uyển My đã tung ra một đòn quá nặng, không những nói đích danh Tuyết Mai trả lời sai, nàng còn bỏ nhỏ thêm một câu chốt chí mạng, đó là “em nghĩ mọi người học ngành thiết kế sẽ đều trả lời được”. Cũng chính vì đòn combo đó của Uyển My mà thành ra Tuyết Mai gần như là… đờ đẫn chịu trận, thậm chí còn không thể phản kháng như cách đây ít lâu khi đối thủ của nàng còn là Ái Quyên, một phiên bản… nhẹ nhàng hơn của Uyển My… mà không, kể cả có là Ái Quyên thì cũng không thể nào là Uyển My phiên bản yếu hơn được, vì cái áp lực kinh khủng này, chỉ có những người trong gia đình Uyển My mới có mà thôi, tiêu biểu chính là nhạc phụ đại nhân, ba của nàng, người đã khiến tôi run như cầy sấy ngay từ những lần đầu gặp gỡ, dĩ nhiên là những lần sau cũng chẳng khác gì.
Ngay lúc này đây, tôi hiểu được cảm giác thất thần của Tuyết Mai, dù rằng nàng có vẻ chưa hề chuẩn bị, chỉ là một pha sập bẫy đơn thuần, thế nhưng, tôi khá chắc rằng, dù có biết trước tình huống đi chăng nữa, Tuyết Mai vẫn sẽ muối mặt mà ôm về thất bại ê hề thôi. Nhưng mà có lẽ, tình huống này, thực sự đã khiến Tuyết Mai phải nhìn nhận lại bản thân mình, vì chỉ cách đây không lâu, dựa vào những gì mà tôi hướng dẫn, nàng ta chẳng phải đã… chỉnh Ái Quyên ngay giữa lớp đó sao:
– Chép bài đi kìa, nhìn gì nữa thế? – Uyển My tựa cằm nhìn tôi…
– À… ừ… giờ chép nè!
– Hóa ra là vậy hen?
– Gì… gì… chứ, em nói gì… không hiểu – Tôi đã bắt đầu run chân run tay, tim cũng run nốt…
– Thì là… vậy đó! – Uyển My khẽ nhún vai…
Nàng nói lấp lửng, không rõ ý, nhưng riêng cá nhân tôi thì vẫn thấy sao mà sợ hãi quá đi mất. Uyển My bây giờ mặt lạnh như tiền, không biểu lộ cảm xúc, nàng ngồi chống cằm nhìn tôi chăm chú, chốc chốc lại khẽ chớp mắt dò xét, tưởng như nhất cử nhất động của tôi đều sẽ không thể thoát ra khỏi tròng mắt của nàng. Bình thường thì Uyển My rất đỗi chỉn chu, chỉ cần tóc tai bị xô lệch một chút thì nàng sẽ lập tức chỉnh trang lại, thế nhưng ngay lúc này, phần tóc mai của nàng đã hơi rũ xuống, thế nhưng nó vẫn nằm yên vị tại đó, vì Uyển My chỉ đăng một mực quan sát tôi, không có dấu hiệu là muốn sửa soạn lại gì cả.
Cơ mà chẳng hiểu sao, nhìn nàng tóc tai… rũ rượi thế này, tôi lại thấy… mê mệt mới chết chứ, thậm chí nhìn Uyển My hiện tại còn mơ mộng và… quyến rũ gấp nhiều lần khi nàng tóc tai gọn gàng, thật đúng là mỗi người có một khoảng đẹp khác nhau, còn riêng đại tiểu thư nhà tôi thì lúc nào cũng đẹp cả, chỉ là đẹp nhiều hay đẹp ít mà thôi.
Sau màn khơi mào đầy… thuốc súng đến từ Uyển My, xem chừng Tuyết Mai đã cảm thấy có đôi chút… choáng ngợp, bằng chứng là nàng giờ đây đã không còn giữ được vẻ hồn nhiên, tinh nghịch thường ngày nữa mà thay vào đó là một nét mặt khó hiểu, nhăn nhó không vừa lòng. Thi thoảng, tôi cũng cố gắng nhướn mày nhìn sang bên cạnh xem Tuyết Mai có đang gặp phải vấn đề gì không.
Thế nhưng thay vì mở miệng ra hỏi thẳng và nhận lời hồi đáp, tôi chỉ thấy được một ánh mắt đượm buồn và pha chút hoảng sợ đến từ cô bạn mới quen. Nói không phải khoe chứ Uyển My đối xử với Tuyết Mai vậy thì còn được chứ mà gặp tôi ở vị trí đó thì chỉ có nước là quỳ xuống van xin chứ làm ăn gì được nữa, ý là tôi quỳ, chứ nào phải Uyển My, hic hic:
– Chép bài giúp tôi đi Phong, tự dưng nhức đầu ghê, chắc nghỉ chút xíu!
Cuối cùng thì sau một hồi án binh bất động, Tuyết Mai cũng đã bất ngờ… tham chiến, nhưng động thái này có vẻ không giống như một người đang chủ động… tấn công cho lắm, vì tôi thấy có vẻ là nàng hơi mệt mỏi thật, nhìn mặt xem ra xanh xao dữ lắm, đòn này của Uyển My dường như là knockout luôn rồi chứ chẳng chơi:
– Ờ… chờ…
– Chép dùm mình nhé Phong, mình cũng mỏi tay quá, hì – Uyển My cũng chìa tập vở ra trước mặt tôi, đồng thời nhìn thẳng về phía Tuyết Mai bằng ánh mắt… hình viên đạn…
Và cuối cùng thì, ngày này cũng đã tới, dù rằng tôi chưa bao giờ dám nghĩ về nó quá lâu, nhưng nó thực sự… đã phá tung cửa, và tìm thẳng đến mặt tôi, cái khuôn mặt đang ngơ ngác và thẫn thờ ra ngay lúc này. Thật tình thì tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ rơi vào một tình huống trái ngang như vậy, vì tôi cũng chẳng biết là mình có đủ sức hấp dẫn hay thu hút đến thế để mà tưởng tượng ra.
Uyển My thương tôi, điều này ai cũng biết, nhưng Tuyết Mai có nghĩ gì về tôi hay không, cái này thì không hẳn, chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, hợp cạ bình thường mà thôi. Cơ mà, dù có nói trăm ngàn lý do đi chăng nữa, chắc cũng chẳng có thần thánh phương nào giúp tôi thoát khỏi địa ngục trần gian ngay bây giờ đâu, vì quả thực thì làm gì có vị thần nào dám đứng ra chọn 1 trong 2 bên như tôi ở sự kiện này.
Giờ mà tôi chọn Tuyết Mai thì cầm chắc cái chết, còn chọn Uyển My thì một tay cắt đứt mối quan hệ giữa tôi và Tuyết Mai luôn cũng không chừng. Bản thân tôi thì không muốn làm mất lòng bên nào cả, thế nhưng tôi thừa hiểu mình phải đứng về phía Uyển My, dù bất cứ giá nào chăng nữa. Ấy thế nhưng nói đi nói lại, Tuyết Mai trông cũng hơi bị tội nghiệp, vì rằng nàng ta hẳn chưa hiểu nổi, đối thủ của mình bây giờ là ai, mà tôi thì không thể gió chiều nào theo chiều ấy, hùa theo bắt nạt nàng được, dù rằng Uyển My làm thế chẳng có gì sai.
“Nghĩ đi Phong, nghĩ đi, làm cách nào để vừa không khiến Uyển My phật ý, vừa có thể từ chối được Tuyết Mai một cách nhẹ nhàng nhất”
Đầu óc tôi căng ra hệt như cọng dây cáp treo mà tôi được đi hồi du lịch Nha Trang vậy, chẳng thể nghĩ ra được phương thức nào vẹn toàn như vậy được cả. Trong giây phút cấp bách, tôi bất chợt nhận ra một điều, và điều đó, thực sự đã cứu mạng tôi. Lần này, thì lại phải cảm ơn… Tuyết Mai rồi:
– Ờ… thì… ủa mà Mai chép gần xong rồi này, lát nữa nghỉ tôi đưa tập cho mượn viết nốt, còn để tôi giúp… Uyển My đã, chưa có chữ nào nè!
Tôi lật đại một trang vở của Uyển My lên, rõ ràng là chẳng có chữ nào, vì nàng có quan tâm gì đến việc học hành đâu, chủ yếu lên đây chỉ để… gây thù chuốc oán với Tuyết Mai thôi mà, đã thế vở cũng là của tôi, nàng có mang theo cái khỉ gì đâu, hờ hờ. Chẳng biết câu trả lời của tôi có thực sự chuẩn xác và làm hài lòng được 2 người đẹp cùng lúc hay không, chỉ là vẫn cảm thấy có một cái gì đó hơi cấn cấn.
Xét về lý thì tôi đúng, xét về tình thì tôi cũng… đúng nốt. Việc đi học thì phải chép bài, mà Tuyết Mai dĩ nhiên phải tự lo tập vở của mình rồi, mắc gì tôi phải đụng tay đụng chân vào, dù rằng mấy hôm trước, tôi có… chép bài dùm nàng thật, nhưng mà giờ thời thế đã khác, tôi phải lo cho Uyển My nhà tôi đã, còn không thì… nàng lo hậu sự cho tôi luôn cũng không chừng:
– Ừm.
Tuyết Mai gật đầu gọn lỏn, không hó hé thêm gì, có lẽ nàng ta cũng đành phải chấp nhận sự sắp xếp đó của tôi, dù sao cũng không còn cách khác, trong khi Uyển My đã có vẻ nhìn tôi bằng ánh mắt… tích cực hơn lúc ban nãy một chút, dù rằng nàng vẫn không hề nở một nụ cười như thông lệ:
– Thông minh đấy!
Uyển My ghé sát vào tai tôi mà thì thầm. Tôi biết việc mình dám cả gan có suy nghĩ… tơ tưởng đến người con gái khác là hành động… không thể dung thứ, vừa bất nhân vừa bất nghĩa, thế nên bằng mọi giá, tôi đều phải đứng về phía Uyển My, nhất là trong những ngày nàng còn đang ở Việt Nam. Nhưng mà nói thế cũng không có nghĩa rằng sau khi Uyển My trở về Mỹ, tôi sẽ có thái độ khác đi cũng như lại tiếp tục… đong đưa cùng Tuyết Mai, tôi tuyệt nhiên có thể ngu ngốc, có thể khờ khạo, chứ không thể mang theo trên vai mình hai tiếng “sở khanh” được.
Suốt từ lúc đó cho đến khi kết thúc tiết học của thầy Thái, Tuyết Mai hoàn toàn không có động thái gì gọi là tiếp tục trong việc hỏi han tôi nữa, ngay cả liếc nhìn cũng không luôn, nàng chỉ lặng yên nhìn lên màn hình máy chiếu một cách vô hồn, vô cảm, không biểu lộ tí gì ra bên ngoài. Uyển My cũng vậy, nàng vẫn lạnh tanh như ban đầu, chỉ là lần này đã chỉnh trang tóc tai lại một cách gọn gàng, báo hiệu đại tiểu thư đã sẵn sàng… ứng chiến, dù rằng sĩ khí của đối thủ lúc này đã xuống thấp lắm rồi.
Ngay khi tiếng chuông reo vang báo hiệu tiết 1 đã kết thúc, Tuyết Mai nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi mà đi một mạch về phía tay hành lang bên tay phải, nơi không hề có… nhà vệ sinh, mà là hướng của cầu thang bộ. Tôi đồ rằng nàng ta xuống căn tin mua gì đó ăn uống để… giải tỏa căng thẳng, gì chứ Tuyết Mai là chúa ăn vặt, thế nhưng được cái rất thơm thảo, ăn gì cũng chia cho tôi một ít, thành ra tôi cũng khá… hài lòng:
– Xinh đấy nhỉ? – Uyển My hỏi bâng quơ…
– Gì… gì… xinh?
– Thì đó, bạn nữ tóc xoăn của bạn kìa! – Nàng nhìn tôi bằng nửa con mắt…
– Hic, tha cho anh, anh chỉ sợ em… hiểu lầm thôi, nên mới… – Mặt tôi lúc này đã như bún thiu…
– Hiểu lầm? Đâu, mình nghĩ mình hiểu đúng đấy chứ?
Thái độ của Uyển My lúc này chẳng khác gì cảnh sát đang tra tấn tinh thần phạm nhân theo lối mèo vờn chuột, kiểu như là đã biết hết tất cả rồi, thế nhưng lại vờ như không biết gì, để người có tội phải thành khẩn… chịu chết, đó mới là cao thủ:
– Xinh cách mấy cũng không bằng Uyển My của anh được – Tôi cố gắng vớt vát…
– Mình không dám, mình làm gì mà cười duyên như thế được.
Từng lời nói của Uyển My bây giờ giống như từng mũi dao khẽ chọc sâu vào trái tim đang quặn thắt của tôi, thật đau đớn nhưng cũng thật… tàn nhẫn:
– Thôi mà… anh xin lỗi… tại vì tụi anh cũng nói chuyện khá… thân, nên sợ em hiểu lầm, anh mới… không dám để em đến lớp… hic hic… tha cho anh đi…
Tôi ủ dột, mặt dài ngoẵng như cái bơm xe đạp, thành khẩn chắp tay, nài nỉ van xin đại tiểu thư tha mạng:
– Mình cấm bạn nói chuyện với con gái bao giờ?
– Thì… Ái Quyên kìa! – Tôi lắc đầu nhìn về phía Ái Quyên, áng chừng đang muốn nhắc lại vụ hoa hồng vàng…
– Đừng có đánh tráo khái niệm, việc đó khác, bạn thừa biết lý do vì sao mà?
– Thì anh… chỉ là… sợ em buồn nên…
– Thế thì bạn nên sợ đi, vì mình đang rất khó chịu, và mình sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
“Đùng!!!”
Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên ngay khi Uyển My quả quyết về hành động của mình, và dĩ nhiên rồi, tôi thì hồi nào giờ vẫn là phận… nô tài thấp bé nhẹ cân, không đủ tuổi để nói chuyện với nàng, mà cũng có đủ tuổi nói chuyện thì cũng sẽ sớm bị Uyển My dập tắt trong 1 nốt nhạc. Từ đầu đến giờ quả thực là tôi chưa bao giờ thấy Uyển My bày tỏ thái độ… tức giận ra mặt như thế.
Trước đây tôi cứ nghĩ trong gia đình nàng thì chỉ có ba của nàng là người tỏa ra được cái áp lực khủng khiếp như thế thôi, bây giờ trải nghiệm rồi mới biết được, thực sự thì Uyển My lúc cần thì còn kinh khủng hơn thế gấp mấy lần, cảm giác như nàng đang mang trong mình một nguồn thần lực khổng lồ, chỉ cần tôi mon men lại gần sẽ bị thổi cho tan tành xác pháo.
Giữa lúc tình hình chiến sự đang vô cùng căng thẳng, và Uyển My cũng không ngần ngại bộc lộ nó ra ngoài, thế nên không có đứa nhiều chuyện nào dám lân la hỏi thăm cũng như tò mò về những thứ vừa xảy ra ban nãy. Tất nhiên ai cũng đều thừa hiểu rằng, việc Uyển My ra tay đánh phủ đầu như vừa rồi là điều sớm muộn sẽ xảy ra, chỉ là không ai nghĩ nó lại… thảm khốc đến như vậy, thành ra ai nấy cũng đều cảm thấy hơi… run sợ trước cái uy quyền dữ dội của nàng.
Còn về phần Tuyết Mai thì hiển nhiên là nàng không làm gì sai, rõ ràng là nàng không biết Uyển My là bạn gái của tôi, vậy nên vẫn chủ động tiếp chuyện và đối xử với tôi như thường lệ. Hơn nữa, dù cho là có biết tôi có bạn gái đi chăng nữa thì sao, Tuyết Mai không thể hiện là nàng thích tôi, chỉ có cảm giác hai đứa nói chuyện khá hợp tính, chỉ có vậy. Thế nên, xét trên khía cạnh một người bạn mà nói, tôi cảm thấy hơi… thương cho Tuyết Mai, dù sao nàng cũng không xứng đáng phải nhận màn “tra tấn” vừa rồi, cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào.
Một lát sau, khi chỉ còn khoảng đôi phút nữa là vào tiết tiếp theo, Tuyết Mai mới lò dò từ bên ngoài tiến vào, trên tay nàng là một chai Sting dâu mới uống được 1/4. Ngay khi bước vào thì dĩ nhiên là mọi ánh mắt đều hướng về nàng, một “nạn nhân” tội nghiệp vừa bị Uyển My hành hạ một cách dã man, dù cho tất cả theo lời Uyển My nói, mới chỉ là sự khởi đầu. Tuyết Mai cố gắng tự nhiên hết mức có thể, nàng nhìn tôi cười duyên dáng như mọi lần, trước khi đẩy chai Sting về phía tôi:
– Cậu uống không? Tôi uống không hợp lắm!
– Ờ… không… không… cậu uống đi, tôi không thích… Sting…
Tôi bối rối, lắc đầu nguây nguẩy, không ngờ rằng mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của người ấy:
– Vậy, Uyển My, bạn uống nước không, mình… ối… thôi chết, mình lỡ tay… bạn có sao không?
Và rồi thì mọi chuyện thực sự rắc rối, và nó diễn ra một cách vô cùng… bất ngờ cũng như… khủng khiếp, vì quả thực là không ai có thể nghĩ ra bối cảnh như thế này sau khi chứng kiến hiệp 1 của trận đấu. Tuyết Mai loạng choạng ngã dựa hẳn vào người tôi trước khi chai nước ngọt đỏ thẫm… tưới trọn vẹn lên chiếc chiếc áo màu ngọc trai của Uyển My.
Trong giờ phút nguy nan, tôi đã rất nhanh tay chụp lại chai nước khiến nó chưa kịp trút toàn bộ lên người Uyển My, vẫn còn khoảng một nửa yên vị trong chai. Nhưng tôi cũng đủ sự tinh ý để có thể khẳng định thái độ và cách ứng xử của Tuyết Mai hoàn toàn không… bình thường một chút nào, và nếu tôi nói những gì nàng đang làm là hoàn toàn… nằm trong tính toán, chắc cũng không có ai dám phản đối đâu, vì chẳng có lý gì ban nãy vừa đấu đá nhau, bây giờ đã mời nhau uống Sting dâu được, nhỉ?
Và khi chai Sting dâu huyền thoại đổ lên người sẽ có cảm giác gì, tôi nghĩ không cần diễn tả thêm về chuyện đó nữa, nó vừa dính vừa ngứa, đã thế còn cái mùi dâu khó chịu cực kỳ cứ nức nở khắp lỗ mũi và quan trọng nhất là cái màu đỏ đáng chết dám làm vấy bẩn lên chiếc áo xinh đẹp của đại tiểu thư nhà tôi. Nhưng mọi thứ có vẻ chẳng còn quan trọng nữa vì lúc này đây, sấm chớp… đã bùng nổ lên rồi:
– Mình xin lỗi… Uyển My ơi… bạn có sao không… mình vô ý quá! – Tuyết Mai nói như lo lắng…
Uyển My nhất thời cũng không định thần kịp sau màn phản công quá ư là… bất ngờ của Tuyết Mai, nàng cũng bần thần mất vài giây:
– Ừ… không sao đâu Mai, lỡ tay thôi mà, hì!
Đám đông phía dưới thì được một phen mắt chữ A mồm chữ O vì quá sốc, không thể ngờ nổi hiệp 2 của trận đấu lại có diễn biến… kinh hoàng và bất ngờ đến như vậy. Một cuộc lội ngược dòng không thể nào ngoạn mục hơn đến từ vị trí của Tuyết Mai, người mà tưởng chừng như đã thua… đứt đuôi trong phiên giao tranh ban đầu, nay đã có một nước đi… xoay chuyển càn khôn, đúng là khi ngôn từ bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, dù rằng hai nữ nhân này vẫn chưa động tay động chân, nhưng việc đấu trí có vẻ đã bị dẹp vào chuồng gà ngay từ bây giờ rồi.
Nhưng Uyển My không phải Ái Quyên, cũng không phải là… tôi, không phải là người dễ bị bắt nạt, nàng chưa bao giờ và có lẽ sẽ không bao giờ để mọi chuyện chìm xuống một cách êm ấm như vậy, vì ngay lúc lời động viên của nàng dành cho Tuyết Mai vừa thốt ra không được 5 giây, thì biến cố lại một lần nữa trờ tới. Uyển My giật lấy chai nước từ tay tôi, đứng dậy khoan thai đưa về phía Tuyết Mai, người đang ngồi cạnh tôi nhưng chưa có động tĩnh, không quên nở một nụ cười quen thuộc:
– Hì, còn một ít nè, Mai uống nốt đi kẻo lại đổ ra người khác nữa hen!
– Mình… cảm…
Và không để cho Tuyết Mai kịp nói hết câu, Uyển My đã trực tiếp cầm lấy chai nước và… dốc ngược nó xuống, đủ để phân nửa còn lại của chai Sting dâu đổ hết lên người của Tuyết Mai, một cách công khai và… trực diện hơn bao giờ hết. Và vì Tuyết Mai vừa ngã… tựa vào người tôi, thành ra khi Uyển My làm vậy, tôi cũng gián tiếp… ăn đạn, một phần nước liếm sạch sành sanh vào bên vai áo và nửa quần của tôi. Động thái quá ư… đanh đá của Uyển My lần này chính xác là một đòn knock out hạng nặng không chỉ nhắm thẳng vào Tuyết Mai mà còn đích thân thông báo lời tuyên chiến, rằng một khi cưng đã thích, thì chị đây chiều, không ngán bố con thằng nào cả:
– Ôi, mình xin lỗi nhé, Tuyết Mai ơi, bạn không sao chứ? Mình vô ý quá! – Uyển My lặp lại câu nói ban nãy của Tuyết Mai…
Trái với vẻ mặt lo lắng mà Tuyết Mai trưng ra ban nãy, lần này Uyển My thậm chí còn không thèm thể hiện điều đó, nàng hiên ngang đứng nhoẻn miệng cười đầy tự tin và thách thức, không biểu lộ bất cứ cảm giác hối lỗi nào như trong lời của nàng vừa nói xong. Và nạn nhân lần này lại ngay lập tức được đổi sang cho Tuyết Mai, thế trận xoay chuyển thật sự là ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất, tôi đảm bảo cũng không một ai có thể nghĩ ra cái diễn biến như thế này.
Giữa cái thời tiết se lạnh của buổi sáng mưa phùn giữa Sài thành, có một chai Sting dâu làm ướt một lúc 3 con người, và cũng chính chai Sting đó sẽ là điểm khởi đầu cho một trận chiến… không thể nào tưởng tượng được… ở phía sau.
“Cộp”
Bàn dân thiên hạ xác nhận, hôm nay, ngày 15/03/2019, tôi Phạm Thanh Phong, nạn nhân của bạo hành… học đường, mạnh dạn tuyên bố, trận đại chiến Uyển My – Tuyết Mai, chính thức bắt đầu!!!
…
Còn tiếp…