Hôm nay, Hà Nội cũng mưa, ngồi nâng một lon bia, viết lại đôi dòng…
Năm ấy, em mười tám tuổi…
Còn tôi là sinh viên năm gần cuối đại học.
Em là cô gái Huế duyên dáng. Còn tôi là chàng trai tận nơi Sài Gòn xa xôi. Đối với chúng tôi khi ấy, đó là một khoảng cách trong mơ. Cũng chính vì khoảng cách ấy, đã gây nên bao điều nuối tiếc!
Chúng tôi quen nhau qua một trò chơi kiếm hiệp có tên là Độc cô cửu kiếm. Không biết có ai chơi game đó vào những năm 2012 – 2013 không?
Đối với tôi, đó là kỷ niệm không bao giờ quên!
Năm ấy, khi tôi buồn chán, lên mạng chọn đại một thứ gì đó để giết thời gian, giải sầu, sau một cuộc chia tay buồn bã. Tôi đã đăng ký tài khoản game chơi trong vài ngày. Sau đó quen biết vài bạn bè ingame. Xin không nhắc tên thật ở đây.
Game chia hai phe chính tà đối lập, tranh giành nhau vùng đất gọi là Thiên Thủy. Trong game có các bang hội và hệ thống nhiệm vụ để nâng level, trong đó có nhiệm vụ đi bí cảnh, thường được cộng rất nhiều exp.
Chúng tôi đã có những đêm hẹn nhau thâu đêm, cứ 2 – 3 giờ sáng là dậy đánh chiếm, hoặc phòng thủ thành Thiên Thủy. Những cuộc chiến chính tà ác liệt, tiêu tốn của tôi biết bao gói mì tôm và cafe gói năm đó!
Tôi mới chơi, nên không có hứng nạp card gì cả. Chỉ vào game thực hiện nhiệm vụ, và chém gió với các đồng đội mà thôi.
Khi ấy, sever mà tôi chơi chỉ có 5 – 6 cô gái. Một cô thì lớn tuổi, đã kinh doanh rồi, nên có tiền mở bang lập hội, kéo anh em. Trong bang của tôi cũng có một cô, là bạn gái của bang chủ.
Còn lại, các cô khác đa phần tập trung ở một bang nhỏ. Hội chị em!
Hội chị em tuy nhỏ nhưng nổi tiếng khắp sever! Các thành viên bên ấy thường nhảy bang khắp nơi hoặc lập account phụ để nói chuyện, tán tỉnh lẫn nhau.
Tôi khi ấy chỉ là một acc nhỏ yếu, có nhiệm vụ qua bên Thiện để làm spy. Mục đích thăm dò để đánh chiếm Thiên Thủy hoặc cướp tiêu – một nhiệm vụ pk rất vui.
Vì vậy, tôi cũng quen khá nhiều bạn bè bên phe Thiện. Và từ đó, tôi biết về em. Một mỹ nhân nhiều đại gia acc khủng săn đón. Em thường ít khi online, nhưng mỗi khi online thì mọi người đều nhao nhao hỏi han rôm rả.
Có một đại gia acc khủng thường được mọi người gán ghép với em. Thường thường hai người mà cùng online, thì hay lập đội săn boss và đi bí cảnh cùng nhau.
Lần đầu tôi gặp nói chuyện với bọn họ, đó là khi tôi trộm được một hộp vật phẩm, rơi ra từ con boss, mà họ đã giết. Họ bật chế độ đồ sát… Và tất nhiên, giang hồ hiểm ác, kẻ nhỏ yếu như tôi bị khử tại chỗ!
Tôi lúc đó mới chỉ 3x. Còn bọn họ chơi lâu hơn, nạp nhiều hơn, đã 5 – 6x. Ho nhẹ thôi, tôi cũng phải về thành hồi sinh rồi!
Sau đó, tất nhiên tôi gọi anh em chiến hữu ra tàn sát lại! Đôi bên đánh nhau to trong khu rừng rậm ấy. Kẻ yếu tôi đây chết lên chết xuống, chết đến không thể hồi sinh được nữa, bèn bật chế độ “chửi trên kênh thế giới”!
Nhớ lại cũng thấy vui!
Sau đó, lần tôi chính thức làm quen với em là khi đi bí cảnh. Họ thiếu người, nên gọi pt (một thuật ngữ ingame, ý đại khái là kết thành một team) trên kênh thế giới. Và tôi đã tham gia!
Việc đi bí cảnh thì cũng khá đơn giản. Đội trưởng có nhiệm vụ chạy quanh map bí cảnh để kéo quái, gom quái lại thành một chỗ. Cả team bật chế độ “Theo” để nhân vật chạy theo đội trưởng. Khi quái được gom lại, việc kill quái sẽ diễn ra nhanh hơn là đánh lẻ từng con một!
Sau đó cứ lặp lại liên tục như vậy để cày exp.
Lúc đầu vị đại gia acc khủng kia là đội trưởng. Kéo theo em, tôi, và hai người một nam một nữ nữa, cày level.
Về sau, bạn đại gia đó off, giao acc lại cho em log in. Đội trưởng giao vào tay tôi.
Vì mình là kẻ level thấp nhất sever, chạy theo hít kinh nghiệm là chính. Nên tôi rất nghiêm túc tranh thủ cày exp. Tỉ mỉ chạy từng vòng bí cảnh, hết cả buổi chiều!
Nhớ lại cũng tự phục sự kiên nhẫn của chính mình khi ấy!
Mọi người trong pt thì nói chuyện với nhau. Tôi cũng tiện thể làm quen và biết được thêm về em.
Thực ra vị đại gia kia là người tán tỉnh em chứ em ấy chưa hề nhận lời đồng ý. Trong pt còn một bạn nam nữa, cũng theo đuổi em ấy, nhưng một cách âm thầm hơn.
Tôi biết được câu chuyện, là nhờ vị bạn nữ còn lại, bô bô kể chuyện, hòng kết nối hai người ấy với nhau.
Còn em thì cho tôi cảm giác nói chuyện vui vẻ nhí nhảnh nhưng khá phép tắc, khuôn mẫu. Rất đúng với tính cách đặc trưng của những cô gái Huế thuở ấy!
Cuối ngày hôm ấy, hai cô gái đã nhận xét về tôi trước khi tạm biệt nhau:
– Hiếm thấy ai kéo siêng như anh ấy!
Tôi vì mới chơi, muốn cày level nhanh nên khá chăm chỉ. Không ngờ, đã ghi điểm trong mắt họ!
Từ đó, mỗi khi tôi online là họ lại rủ tôi kéo pt. Dần dà, họ rủ tôi về cả bang của họ. Tôi vẫn nhớ, em từng nói:
– Anh à, cải tà quy chính đi. Mỗi lần gặp anh, em không nỡ giết!
Sau rồi, sever chúng tôi hẹn nhau offline ở Sài Gòn. Tôi khi ấy mặc dù là người khuấy động phong trào nhưng lại là người vắng mặt vì chuyện gia đình. Còn em, em ở xa nên không đến được!
Nhưng, chúng tôi đã có facebook của nhau.
Tôi năm ấy không quá chú trọng đến trang cá nhân trên fb (xin phép viết tắt vì lười biếng). Nhưng cũng đã chọn tấm ảnh khá đẹp trai của mình làm ảnh đại diện.
Có lẽ vì thế, em ấy đã nhắn tin đến tôi:
– Hi! Chào anh!
Hồi đó fb không có quá nhiều chế độ riêng tư như bây giờ. Nhắn tin là được thông báo ngay.
Tôi thấy tin nhắn của người lạ, liền lướt một lượt trên trang cá nhân của em một hồi, nhưng vẫn không biết là ai.
Chỉ thấy một cô bé đeo kính đen, đứng vươn người một cách năng động, chỉ tay lên trời, khoe trọn vẹn cặp chân trắng dài.
Nói thật, mặc dù em trông khá ngon lành, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm! Tôi vẫn lịch sự nói chuyện, tán gẫu với em. Dần dần chúng tôi trở nên thân nhau hơn.
Chuyện đã quá lâu rồi, tôi cũng không nhớ nổi từng câu chữ chúng tôi trò chuyện thế nào. Nhưng tôi vẫn nhớ các mốc thời gian đáng chú ý. Đó là giáng sinh năm ấy.
Tôi gửi icon chúc mừng đến em. Loanh quanh một hồi thế nào, chúng tôi lại nói đến việc chưa có người yêu. Và tôi bật thốt:
– Hay là em thử yêu anh đi! Cho đêm đông năm nay bớt lạnh lẽo?
Em nhanh chóng đồng ý.
Thế là cô em gái nhỏ trở thành người yêu tôi.
Chúng tôi thành một cặp. Mặc dù không công khai trong sever, nhưng đã có người chạy đến thông báo cho tôi:
– Từ Dương – vị đại gia acc khủng – nghỉ game, cho acc rồi!
Tôi cũng không để ý lắm.
Vài ngày sau, bạn nam âm thầm theo đuổi em cũng nhắn tin ingame đến tôi:
– Nhờ ông chăm sóc em ấy! Gần đây em ấy online nhiều hơn là không tốt. Năm cuối rồi, ông nên nhắc em ấy chăm chỉ ôn thi!
Bạn nam đó cũng nghỉ game!
Và thế là, mọi người nói chuyện với tôi kiểu: Kẻ cướp tình cảm của người khác! Hoành đao đoạt ái! Kẻ thứ ba! Giật bồ bạn! Vân vân và mây mây… Vì tôi mà phe Thiện mất đi một đại gia chuyên nạp, lực chiến mạnh!
Tất nhiên, việc tôi và em đến với nhau là chuyện của chúng tôi. Em chọn tôi là quyền của em! Có bản lĩnh thì theo đuổi đi?
Cho nên tôi mặc kệ tất cả! Hưởng thụ cảm giác của kẻ chiến thắng! Ai thích nghỉ thì nghỉ!
Lúc đó tôi thích game đến mức, nhập vai vào chính nhân vật game của mình luôn. Một anh nông dân nghèo, lực chiến thấp. Đã bê được công chúa về. Còn các hoàng tử đại gia, lực chiến cao, thất bại thảm hại! Phải cút khỏi vương quốc này!
Drama kết thúc là khi bạn nữ trong pt bí cảnh, đứng ra chứng thực rằng: Hai người kia chỉ đang theo đuổi em, chứ chưa hề được em đồng ý! Người được chọn, là tôi!
Vụ việc ồn ào vài ngày rồi cũng kết thúc.
Tôi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của người bạn trai:
Nhắc em chơi game ít lại, em cũng đã đồng ý như vậy! Em nhờ tôi gọi em thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng để học bài.
Và tôi cũng thường hay đặt những món ăn, nước uống, quà vặt gửi đến địa chỉ nhà em. Mỗi lần em đều vui vẻ chụp ảnh lại, vui mừng khoe với tôi.
Chúng tôi đã yêu xa như vậy đấy!
Cảm xúc nhất, là tết năm ấy! Em đã thể hiện rằng, muốn gặp tôi!
Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản, đó là cuộc tình online, vui đùa nên đã kiếm cớ từ chối không về Huế thăm em.
Còn em, gia cảnh không khá giả, nên không thể đến với tôi. Từ đó, Sài Gòn là điểm đến ước mơ của em! Em cố gắng ôn thi, quyết tâm thi vào trường tôi đang học – Bách khoa Tphcm.
Sau này, mỗi khi nhớ đến việc này, tôi đều hối hận vì đã từ chối đi Huế. Tôi cũng thực sự xót xa cho cô gái ấy, khi tôi hiểu được, em đã thực sự yêu tôi đến thế!
Tôi… đã lừa gạt tình cảm của một cô gái!
Nhưng đó là chuyện của sau này! Còn lúc đó, tôi vẫn vui vẻ trò chuyện với em qua fb. Em chụp ảnh tết ở cầu Tràng tiền, rồi khoe với tôi:
– Đẹp không anh?
Tôi vẫn nhớ, hình ảnh cô gái ấy, ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Không biết tả như nào, nhưng tóm lại, em rất xinh xắn. Nụ cười mím môi, ngượng ngùng!
Tôi nhắc:
– Em cười tươi lên sẽ xinh hơn đấy!
Và từ đó, em như tỏa sáng cùng ánh nắng. Mỗi lần đi cafe học bài, hay đi chơi, hay có món ngon, em đều chụp lại, cho tôi xem. Như một cách để tôi đồng hành cùng em.
Bây giờ nghĩ lại, hình như từ lúc đó, tôi đã thực sự thích em!
Hôm tết, sau khi chúc tết, em trở về, tiếp tục chụp ảnh khoe tôi. Đó là một bộ đồ ngủ hoa, ngắn tay. Cái điện thoại của em khi ấy là một chiếc điện thoại gập đời cũ, tôi không nhớ tên. Có chức năng chụp ảnh khá mờ.
Nhưng em vẫn rất trắng. Da thịt trắng mịn, thon dài vẫn thực sự nổi bật. Tôi không kìm được bản thân, tôi… đã… dụ dỗ em cởi áo, chụp cho tôi xem!