Phần 3: Đã từng… đến thế!
Tôi và em, thời điểm ấy, đã dùng mọi phương thức để rút ngắn khoảng cách địa lý. Nhưng có lẽ, chúng tôi chính là minh chứng của câu ‘đúng người sai thời điểm’.
Đối với em, có lẽ tôi không chỉ có một vẻ ngoài đủ thu hút. Mà qua sự tiếp xúc, em thích tôi ở nhiều khía cạnh khác. Nên dần dần sự tin tưởng của em dành cho tôi ngày một lớn.
Còn tôi, khi ấy… Mặc dù tôi thường dễ dàng có bạn gái, cũng đã trải qua vài mối tình. Nhưng đối với mỗi người con gái đến với tôi, tôi đều dành sự chân thành lớn nhất, chung thủy nhất! Chỉ… trừ em!
Đó là điều tôi hối hận nhất! Đến tận bây giờ!
Tất cả mọi sự việc xảy ra sau đó, dù có thế nào đi nữa, tôi chỉ có thể thừa nhận toàn bộ trách nhiệm về phía mình!
Tất cả là sự lựa chọn, không thể đổ cho hoàn cảnh, cũng không thể biện minh bất kỳ lý do gì đi chăng nữa!
… Bạn đang đọc truyện Xin mưa ngừng rơi tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/xin-mua-ngung-roi.html
Chuyện yêu đương qua mạng, qua game như tôi và em, vào thời điểm ấy gần như là một cấm kỵ! Nói đúng hơn, bất kỳ ai vào lúc đó cũng sẽ nghĩ, ây, yêu qua mạng chẳng thể có kết quả tốt.
Ngày ấy, đã qua cái thời bùng nổ của những tựa game online nhập vai.
Cũng đã qua rất nhiều cảnh báo, tin tức lừa gạt, thậm chí lên cả thời sự! Chắc không nhiều người nhớ, hình ảnh cặp vợ chồng online giữa bà cụ 60 với cậu chàng 13 tuổi. Hay cặp phu thê giữa hai anh chàng thanh niên… Hay tiểu sư đệ đã bạc tóc ngồi khiêm tốn cùng với vị đại ca tiểu học… Chỉ vì họ vô cùng tôn trọng vào nhân vật mà họ đã nhập vai. Họ hòa mình với những cảm xúc không thể có ngoài đời thực! Hay họ đang tận hưởng một thế giới kiếm hiệp hào hùng, đã ăn sâu trong tiềm thức, từ những bộ phim Hongkong thuở trước…
Toàn xã hội đã không tin tưởng, cười và chỉ trích những mối quan hệ như thế!
Tất nhiên, những chuyện lừa gạt có xảy ra, nhưng không thể phủ nhận được phần lớn những người đã có niềm vui, cảm xúc mà người ngoài giới thực sự không hiểu được!
Không như ngày nay, khi mạng xã hội đã phát triển! Mọi người dễ dàng gần nhau hơn. Dễ dàng chia sẻ cởi mở hơn rất nhiều!
Cũng không như những tựa game ngày nay, mọi người vô tư chia sẻ đam mê trên mạng xã hội. Thậm chí còn có thể kiếm tiền từ đó!
Tôi và em, thời gian ấy, đã cùng nhau có vô số những chuyện vui buồn, thậm chí cãi vã, giận hờn… Và chính vì khoảng cách xa xôi, chính vì quan niệm xã hội như thế, đã nhiều lần khiến chúng tôi gần như tan vỡ! Nhưng chúng tôi vẫn bên nhau!
Thời điểm em chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học vào khoảng tháng bảy tháng tám năm ấy, cũng là khi tôi ngập đầu vào vô số đồ án, thực tập, bài tập lớn và luận văn tốt nghiệp! Tôi cố gắng động viên, ổn định tinh thần em để em có thể tập trung vào ôn thi:
– Qua thời gian này, chúng ta hãy gặp nhau! Để chuyện của mình, không còn là trên mạng…
Em cũng bày tỏ, em sẽ cố gắng hết sức, đậu vào trường của tôi, hoặc ít nhất, có thể cùng chung một thành phố…
Tôi cũng tính là một cậu chàng ưa náo nhiệt. Nhưng lúc ấy, tôi đã bỏ gần như hoàn toàn những buổi tụ tập, hay la cà quán bar xập xình. Thứ nhất là để tập trung cho năm cuối ra trường với tấm bằng tốt hơn. Thứ hai là tiết kiệm để có chút tiền mua vé… đi Huế! Thậm chí, tôi còn tranh thủ làm thêm để có tiền để chúng tôi có thể đi chơi đâu đó, hay ăn những món đặc sản Huế mà em từng kể nó ngon đến thế nào! Hoặc ít nhất có thể ở khách sạn đủ lâu trong chuyến đi dài ngày!
Tôi có lúc còn nghĩ xa hơn. Nếu em theo tôi vào tận Sài Gòn, vậy thì tôi sẽ phải có trách nhiệm với cuộc sống của em ở đất Sài Gòn này như thế nào!
Hoặc ít nhất, tôi cũng sẽ chuẩn bị thay em món quà cho ba mẹ tôi, vào lần đầu gặp gỡ! Việc làm thêm tạm thời của tôi được gia hạn thời gian.
Đã từng… vì nhau đến thế!
Nhưng! Cuộc đời ai cũng có một chữ nhưng!
Ngôi trường mà em nhập học, là Đại học Huế! Em không đủ điểm cho những nguyện vọng ở Sài Gòn!
Em dần chấp nhận sự thực. Và chỉ mong muốn một điều, chúng tôi có thể gặp mặt nhau, một lần trực tiếp! Ít nhất, có thể một lần nhìn thấy nhau, một lần được bên nhau! Một lần được nắm tay, ôm hôn, hay làm tình… cũng được!
Đó cũng là khi tôi ở trong giai đoạn quan trọng của kỳ thực tập. Nếu được đánh giá tốt, không chỉ điểm cao, mà tôi còn được nhận trực tiếp vào công ty lớn ấy để làm việc với mức lương thực sự đáng mơ ước. Đó là cơ hội lớn!
Em nói rằng, sẽ chờ tôi, giống như tôi, đã chờ em!
Em cũng tìm một công việc làm thêm, để có tiền đi Sài Gòn thăm tôi. Khoảng cách ngày ấy, sao mà lớn đến vậy?
Thời gian trôi đi, chúng tôi bận rộn với những thứ riêng. Buổi tối về kể cho nhau nghe câu được câu chăng về hành trình của cả một ngày mệt mỏi. Đôi khi cùng nhau xoa dịu những cơn lửa tình bùng cháy.
Nhưng dần dần, chúng trở nên không đủ nữa.
Đối với em, không còn sự mới mẻ! Tôi hiểu, nếu không thực sự đưa vào, hay đưa vào mà không tới đáy, thì không cách nào dập tắt được ngọn lửa khao khát trong em. Còn đối với tôi, đã nhịn quá lâu. Đến mức không thể nhịn được nữa.
Nói thật lòng, tôi không nghĩ rằng mình lúc đó đã thích em đủ nhiều. Nên khi xác định rằng, chúng tôi có thể sẽ phải kéo dài tình thế này ít nhất vài năm.
Tôi đã ra một quyết định tồi tệ nhất!
Tôi sẽ không phải chịu đựng việc nhìn em khóc một mình mà không cách nào ôm lấy. Em cũng không cần cô độc tự chụp những tấm ảnh phong cảnh không người. Em sẽ không phải đăng những status ẩn ý buồn bã! Nên phải giải quyết, càng sớm càng tốt, ngay khi chưa là gì của nhau. Tất cả chỉ mới là online…
Tôi đã nghĩ, may mắn rằng, tôi chưa hề động đến em! Nên tôi sẽ chia tay em. Ít nhất, giữ cho em vẹn toàn để có thể hạnh phúc với người sau! Thật hài hước phải không?
Thế nên, tôi nói dối để kéo dài lý do không về Huế, đồng thời cũng nói muốn chia tay!
– Đừng mà!
– Em xin anh!
– Em chờ được!
Đó là những câu mà tôi còn nhớ. Từ đó, em khủng hoảng tinh thần, chỉ sợ tôi sẽ rời bỏ em! Có lần nói chuyện tương đối căng thẳng, em lấy việc tự tử ra dọa tôi…
Tôi phần vì không dám, phần vì không nỡ nhìn em giằng xé khóc lóc đến thế, nên đã không dứt khoát chia tay nữa.
Nhưng lời nói dối khi đã bắt đầu, thì cứ thế cần có hàng nghìn lời nói dối để che đậy. Và nó sẽ khiến bạn lạc lối.
Dù vậy, tôi càng thể hiện hoàn cảnh khắc nghiệt, thì càng thấy một mặt khác của con người em. Em luôn động viên tôi, bên tôi dù tôi có tỏ ra bực dọc cáu gắt đến thế nào đi chăng nữa.
Tôi càng đối với em không tốt, em càng tỏ ra hiểu chuyện, không hề nhõng nhẽo mè nheo như bất kỳ ai tôi từng gặp.
Tôi càng bận rộn, em càng chờ đợi…
Càng ngày, tôi càng thấy mình tàn nhẫn khốn nạn!
Trước đây, chỉ là mê luyến cơ thể hình dáng em. Tôi biết mình không thích em đủ nhiều. Còn bây giờ, trái tim cũng không còn theo lý trí, tôi dần không muốn mất em!
Nhưng đó cũng là khi, tôi phải trả giá. Cho sự lựa chọn của mình!
Trong một lần giận dỗi, em tạm khóa fb của tôi như thường lệ. Tôi lần đầu tiên vào fb của em, vì chúng tôi cho nhau biết mật khẩu từ lâu, để mở khóa nói chuyện làm lành. Tôi thấy em đang nói chuyện với người con trai khác…
Có một câu hát của bài hát nào đó mà tôi chẳng nhớ tên: ‘Chẳng ai cam tâm yêu ai cả đời… Phải gom bao nhiêu thất vọng, để có thể buông tay…’
Tôi và em, chính thức chia tay nhau!
Sài Gòn hôm đó, đã vào mùa mưa…