Phần 4: Được không
Những cơn mưa Sài Gòn cứ chợt đến rồi lại chợt đi. Cũng nhanh như thời gian của quãng đời tuổi trẻ. Để khi nhìn lại, những câu chuyện ngày ấy đã trở thành những ký ức mơ hồ! Chỉ còn lại bản thân với những thăng trầm của cuộc sống hiện tại.
Hai năm trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học!
Tôi đã rời Sài Gòn ra Hà Nội, cùng một người bạn thành lập một công ty nhỏ khởi nghiệp. Sau quãng thời gian đi làm và nhận ra cơ hội đi lên của thị trường.
May mắn, công ty nho nhỏ của tôi ngày một phát triển và mở rộng quy mô. Nhân sự đã lên tới 12 người, bao gồm cả tôi.
Trong đó, có một cô gái khá xinh được tuyển vào. Cô ấy làm tôi chú ý ngay từ lần đầu gặp gỡ. Sau nhiều lần được bật đèn xanh, tôi tỏ tinh và nhận được lời đồng ý của người đẹp.
Và cứ thế, cùng với khối lượng công việc ngày càng nhiều, chúng tôi bên nhau gắn bó. Trải qua rất nhiều dự án cùng nhau tăng ca, cho đến từng khoảnh khắc ăn mừng vì dự án đã thành công trọn vẹn.
Trong tiếng ủng hộ của tất cả mọi người, tôi đã cầu hôn cô ấy. Hoa đã được tặng, nhẫn đã được trao, tôi đón được cái gật đầu đồng ý trong tiếng hò reo của tất cả mọi người. Trái tim tôi muốn vỡ tung vì hạnh phúc.
Tôi từng bước chuẩn bị thật tốt cho tổ ấm riêng. Mua nhà đặt xe, bắt đầu tính toán đến việc tổ chức hôn lễ.
Tất nhiên, việc ra mắt hai bên gia đình là không thể thiếu!
Bên phía nhà tôi đã xử lý hoàn mỹ. Đã vài lần tôi đưa vợ về nhà chơi rồi. Ba mẹ tôi vô cùng ưng ý cô dâu xinh đẹp, tài năng, lại rất ngoan ngoãn đảm đang. Lần này về chỉ là ra mắt họ hàng nhân dịp một ngày giỗ, cho tiện mà thôi.
Tôi theo chân vợ sắp cưới về… Huế!
Trái đất không chỉ tròn, mà lại còn nhỏ đến thế!
Tôi sững sờ nhận ra, ngôi nhà quen thuộc…
Thực lòng, tôi biết vợ mình là người gốc Huế. Tôi chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp, không nghĩ nhiều!
Tôi biết vợ có một cô em gái, cũng như từng nghe em kể về chị gái đi học xa của mình. Nhưng không thể ngờ, họ lại là chị em ruột…
Chết trân trước cửa nhà, lòng tôi rối bời. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về. Hình ảnh người con gái mà tôi phải dùng bao nhiêu thời gian để quên đi, nay lại hiện ra trước mắt tôi!
– Vào thôi anh? – Vợ tôi nhắc…
– À ừ…
Ngôi nhà khá nhỏ, nhưng có một cái sân khá rộng. Cái cửa sổ kia, chính là của căn phòng mà bao lần tôi tưởng tượng. Chú chó màu trắng lao ra, mừng vì cô chủ về, đồng thời cũng sủa gâu gâu trước người lạ, là tôi.
Chú chó ấy lạ tôi, nhưng tôi không hề lạ. Nó chính là được tôi đặt tên…
– Coca – Vợ tôi giữ nó lại – Nó không cắn đâu anh, chỉ sủa thôi!
Sao tôi có thể không biết? Nó chính là quà sinh nhật tôi gửi tặng em khi ấy! Tất tần tật từ sữa, xương, hay đồ chơi, cái áo đều là tôi gửi tiền cho em nuôi nó! Tôi đã từng tốn bao nhiêu dung lượng thẻ nhớ để lưu hình ảnh nó, mỗi khi em gửi.
Ở nhà, ba mẹ vợ đã chuẩn bị xong cơm trưa. Sau màn chào hỏi, gửi quà ra mắt khách khí, tôi được gia đình mời ăn cơm. Mẹ vợ có nói chuyện với vợ rằng:
– Mẹ đã gọi nó về mà nó kêu bận, nhất định không về!
Tôi thầm thở phào, chưa cần phải đối diện, tôi có thời gian để tìm cách xử lý tình huống trớ trêu này!
Màn ra mắt thành công tốt đẹp. Phía bố mẹ có vẻ khá hài lòng với đứa con rể tương lai như tôi.
Dù khó xử, nhưng tôi vẫn quyết tâm đề cập đến việc cưới xin. Định một ngày để người lớn hai bên gặp nhau bàn chuyện dần dần. Vậy là gần như chuyện của chúng tôi đã định.
Tôi định bụng tối về sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ về quá khứ đã xảy ra. Cô ấy vẫn luôn là người biết nghĩ. Tôi không muốn sai lầm của quá khứ lặp lại! Tôi không muốn vì bất kỳ lời nói dối nào dẫn đến sứt mẻ tình cảm!
Tôi thừa nhận, ngày đầu chú ý vợ vì có vài nét quen thuộc. Nhưng tôi chính là yêu cô ấy mới tiến tới quyết định sống cả đời. Nhưng tôi lại hơi run sợ. Liệu chuyện kia, có trở thành một vết xước cho hạnh phúc của chúng tôi hay không?
Tôi chìm trong suy tư mãi cho đến chiều tối. Trong lúc ngồi phòng khách cùng với bố vợ tương lai để chờ cơm, trái tim chưa yên của tôi lại treo lên.
Em đã trở về!
Tiếng một chiếc vision chạy vào sân.
Cánh cửa mở ra.
Tôi ngẩng lên.
Mặt em tái mét, cố tình không nhìn tôi!
Em đứng tần ngần một lúc rồi mới run run lên tiếng, gần như là thì thầm:
– Em… chào… anh…
Sau mấy năm, em vẫn xinh như thế, thêm chút gì đó trưởng thành. Nhìn em buông balo trên vai, cúi đầu về phòng, tôi cũng nói nhỏ:
– Chào em!
Nếu tôi không nhìn lầm, đôi vai nhỏ đó có vẻ hơi run! Chẳng lẽ cô ấy đang khóc! Tôi không dám chắc?
Nhưng tôi không thể hỏi! Càng không có tư cách gì để an ủi!
Nhớ đến việc em đã từng có người khác. Có lẽ bây giờ cũng có thể đang bên một ai đó? Tôi cắn răng không nghĩ đến em nữa! Có lẽ, thái độ của em là khó chịu với sự hiện diện của tôi?
Nhưng ngày hôm nay, quả thực tôi không muốn tiếp tục đối diện nữa. Tôi kiếm cớ công việc và bạn bè gần Huế liên hệ, bỏ về khách sạn trước bữa cơm chiều!
Vợ tôi trong khi tiễn tôi ra ngoài đã bày tỏ, buổi tối sẽ ở nhà không về khách sạn cùng tôi. Vì trước mặt ba mẹ, chúng tôi vẫn là chưa cưới.
– Tối nay…
Tôi định bụng bảo vợ tối sang gặp tôi để tôi có thể nói chuyện. Nhưng như có linh cảm, tôi quay đầu lại nhìn. Em đang đứng sau ô cửa sổ ấy, nhìn tôi!
Vợ tôi cười xòa, đập tay tôi:
– Nhịn một hai hôm có chết anh được đâu?
Thấy vợ nghĩ sang hướng khác, tôi cũng không nói nhiều nữa. Đợi có thời gian ngồi bình tĩnh lại đã.
Vợ tôi cũng rất tinh ý:
– Hôm nay anh sao thế? Có gì không ổn hả?
Tôi vội lắc đầu không nhận:
– Có sao đâu?
Vợ tôi tuy ở một bộ phận riêng, nhưng cũng giúp tôi khá nhiều việc. Gần như đảm nhiệm thêm cả công việc của một thư ký riêng cho tôi. Nên cô ấy biết tường tận những mối quan hệ công việc của tôi. Làm gì có cái nào gần đây?
Cô ấy hỏi:
– Có chỗ nào không thoải mái cứ nói với em. Ba mẹ em cũng không khó tính lắm mà nhỉ?
Tôi thở dài, sợ cô ấy hiểu lầm thành ra buồn linh tinh:
– Anh thấy mệt mệt chút vì căng cơ ấy. Lần đầu ra mắt nên cứ lo lo mãi. Thôi để anh về nghỉ tí, mai lại sang. Có thể sẽ quen hơn.
– Thế mai muốn ăn gì để em nấu?
Tôi làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến món ăn, nên trả lời qua qua:
– Gì cũng được, đừng bỏ cay là được.
Vợ tôi cười cũng rất duyên:
– Mẹ em không biết nên bỏ nhiều cay. Mai em nấu không cay cho anh!
Vợ tôi được cái phát âm không bị ảnh hưởng bởi tiếng địa phương. Nhưng bây giờ lại cố tình sổ ra một câu tiếng Huế rất nhanh. Tôi nghe không hiểu cũng chẳng kịp. Hỏi lại thì cô ấy nắm tay tôi cười haha:
– Mẹ em bảo, nhìn thấy anh như thế thì cũng yên tâm gả con gái đi xa rồi!
Vâng, hai đứa con gái của mẹ, đều từng nhìn trúng con cả…
Chào tạm biệt vợ. Chiếc taxi vừa lăn bánh. Tôi nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại không tên, nhưng vô cùng quen thuộc:
– Em muốn gặp anh, một lúc thôi được không?
Gặp hay không gặp đây?