Phần 6: Lươn lẹo đắc thắng
Giơ khối cầu thủy tinh lên qua đầu để cho ánh nắng chiếu vào bên trong, thoáng chốc cả khối cầu liền phát sinh dị biến, cái vật trong suốt ấy vậy mà lại tỏa ra ánh sáng cực kỳ đẹp mắt cùng với màu hồng lấp lánh của dung dịch chất lỏng ở bên trong, nhìn không khác gì một khối ngọc quý.
Hai bàn tay hắn nhoáng một cái, đem quả cầu trong tay tung lên hạ xuống, múa những động tác cực kỳ hoa mỹ làm cho quả cầu lăn lăn trên hai bàn tay, di chuyển đến tận khuỷu tay rồi lăn ngược trở lại, động tác mặc dù hơi cứng cáp nhưng cũng không kém phần tinh tế hút mắt. Phương thức này gọi là “xiếc cầu thủy tinh”, là một trò tiểu xảo đơn giản mà các vị ảo thuật gia mới vô nghề thường đem ra làm trò tiêu khiển.
Chúng nhân lập tức hô hò vang dội, biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư thán phục trố mắt nhìn đắm đuối không rời quả cầu, còn đám thư sinh thì bĩu môi khinh thường, mặc dù không biết kia là thứ gì nhưng có vẻ bọn chúng không thích cái dáng vẻ làm bộ, làm tịch của Long cho lắm.
– Oa! Đẹp quá, không ngờ Long ca lại tài giỏi đến thế! Hiền Nhi yêu thích lấy hai tay che miệng nấc lên một tiếng, vẻ say mê trong mắt nàng nồng đậm, tán dương Long một câu khiến cho hắn nở cả lỗ mũi như cái ống cống.
– Hừ! Có gì hay ho chứ? Ta chỉ thấy tên này thật là lắm trò! Thu Huyền đứng bên cạnh Hiền Nhi nghe vậy liền trề môi hứ một tiếng dễ thương, dù nàng không có mấy thiện cảm đối với Long nhưng quả thật cũng bị cái đẹp lung linh của quả cầu thủy tinh đánh động tâm can.
Đúng là phụ nữ thì luôn yêu thích cái đẹp mà!
– Ngươi! Ngươi làm sao biết được chứ? Cáp Toa Đạt lắp bắp kinh hãi, nhịn không được hét ầm lên. Trông bộ dạng của gã không khác gì đang gặp quỷ vậy, hai mắt trợn tròng trợn trắng, miệng lúc thì há to, lúc thì hai môi mím chặt làm cho râu ria trên mép tung bay trong không khí.
Đám quân lính Mông Cổ lại được một phen mở rộng tầm mắt, chúng nhân xung quanh nín thở chờ xem Long biểu diễn, lúc này Cáp Toa Đạt bất giác hối hận trong lòng. Hắn hối hận vì đã lấy Trung Thủy ra quá sớm.
Những gì Long đang phô diễn trước mắt đây thật sự không khác bao nhiêu so với vị kỳ tài ở xứ sở Mông Cổ kia, trước khi Cáp Toa Đạt đến Đại Việt, vị kia đã đến gặp mặt và trao cho hắn khối thủy tinh cầu cũng như nói qua lai lịch và công dụng của nó, còn cam đoan ở Đại Việt không có người thứ hai biết được cách vận dụng. Vậy mà giờ đây một gã thanh niên Đại Việt đang thuật lại tường tận trước mắt gã, điều này khiến cho Cáp Toa Đạt thầm kinh hãi, trong lòng dâng lên sóng gió rợp trời.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, nghĩ vậy Cáp Toa Đạt liền cất giọng đánh úp.
– Đây quả thật là khối cầu thủy tinh, ta cũng thật bất ngờ khi ngươi có thể nói rất chính xác như vậy, nhưng còn việc lấy nước ở bên trong ra thì sao? Nếu không làm được tức là ngươi đã thua!
Lời lẽ của tên sứ giả không còn ngang ngược, thay vào đó là điệu thấp thăm dò, hắn ta thật sự không dám xem thường Long nữa. Vậy mới thấy, lời dặn dò của đế vương Khả Hãn trên đất Mông Cổ tinh diệu đến cỡ nào, “Đại Việt tuy là một nước nhỏ nhưng lại có lịch sử lâu đời, mấy ngàn năm văn hiến, nhân tài thời nào cũng có lớp lớp, đến đó phải thật sự cẩn thận chớ đừng ỷ vào thế nước hùng mạnh mà xem thường người Đại Việt”. Đó là nguyên văn lời nói của vị Khá Hãn kia.
– Ta thua? Sứ giả đại gian thần, ngươi nói câu này hình như còn hơi sớm nhỉ? Mở to mắt của ngươi ra mà xem! Long chỉ cười nhạt nói, trong vô thức khí thế của hắn dâng lên đỉnh điểm, trên người toát ra một loại khí phách hiên ngang làm cho chúng nữ nhân điêu đứng muốn chảy nước.
Nếu ban đầu Cáp Toa Đạt đưa ra điều kiện đổ nước vào bên trong thủy tinh cầu thì e rằng còn gây khó dễ cho Long được một hai, đằng này gã ta lại yêu cầu lấy nước ra, vậy chẳng khác gì tạo cơ hội cho Long thắng liền hai ván liên tiếp.
Đoạn Long cầm lên thanh trường kiếm của Thiếu Nhi nữ tử, xoay một cái đảo cán kiếm về phía trước, vẻ tự đắc lần đầu tiên xuất hiện trên nét mặt trai trẻ.
Cốp! Cờ rắc! Rắc!
Bàn tay cầm cán kiếm giơ lên gõ nhẹ một cái, khối thủy tinh cầu tức thì chia năm xẻ bảy, phần lõi bên trong vốn là dung dịch lỏng lập tức trào ra cùng những mảnh vỡ thủy tinh rơi vụn vặt bên dưới chân Long và Cáp Toa Đạt. Toàn trường lặng ngắt như tờ, đến nỗi tiếng hít thở đều có thể nghe rõ.
Không ai ngờ được Long lại làm ra cái hành động như thế, hắn không chút chần chừ thô lỗ đem khối thủy tinh cầu đập nát vụn trước ánh mắt ngây dại của hàng chục con người.
Ngay sau đó, một tràng tiếng dị nghị của dư luận xôn xao ầm lên.
– Đơn giản như vậy sao?
– Hắn ta vậy mà trực tiếp đập nát!
– Thật là thô thiển!
– Không biết yêu quý cái đẹp!
Biết bao nhiêu là lời oán than của các thiếu nữ cất lên, các nàng thoáng cái xị mặt xuống, oán trách Long đủ điều, nhưng mà hắn nào có để vào tai.
– Ngươi! Ngươi vậy mà lại phá hỏng Trung Thủy của ta? Ngươi đền đi! Cáp Toa Đạt đau khổ quỳ xuống mặt sàn thuyền, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh lên rồi trừng mắt lớn tiếng với Long, dường như lúc này hắn còn chưa nhận ra bản thân đã thua cực kỳ thảm.
– Đền? Đền cái mả cha mi à? Không phải theo ý muốn của sứ giả đại gian thần ngươi sao? Ta đã chân chính lấy phần lõi ra rồi đấy thôi! Không có gì gọi là lúng túng, Long thản nhiên xòe hai lòng bàn tay trống trơn ra, bình thản nhìn tên sứ giả rồi cười châm chọc.
– Ngươi gian lận! Là ngươi bạo ngược lách luật! Cáp Toa Đạt gào lên không phục. Nhưng lập tức Long đã nhanh miệng chặn nghẹn họng gã ta.
– Ta lách luật chỗ nào? Ngay từ đầu ngươi đâu có nói không được đập vỡ quả cầu? Thì đấy, ta đã tách phần vỏ bọc và phần lõi ra thành hai thứ riêng biệt rồi còn gì? Long liền cãi lại, quả thật là ngay từ đầu Cáp Toa Đạt đã thiếu sót vấn đề này, bây giờ có bắt bớ cũng đâu được gì, hơn nữa hắn ta làm sao có thể lươn lẹo bằng Long cơ chứ.
– Đề ngươi cũng đưa ra và ngươi cũng đã thua rồi! Bây giờ đầu hàng hay là muốn đấu tiếp? Cố tình làm ra vẻ quý mến xót thương kẻ thua cuộc.
Long lại tạo một đường lui cho tên sứ giả Mông Cổ, nhưng nếu gã ta không nhanh trí thức thời vậy thì trận tiếp theo có lẽ sẽ bị dồn ép đến nhục mặt, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn đường lui nào khác.
– Đấu tiếp! Bổn sứ giả muốn tận mắt xem người Đại Việt các ngươi tài giỏi cỡ nào! Cáp Toa Đạt nhất quyết đáp lại Long không chút suy nghĩ, có lẽ là gã muốn gỡ gạc đây mà.
Lần này người xung quanh từ đám thư sinh tài tử, các thiên kim tiểu thư, Hiền Nhi cùng Thu Huyền đến cả những quân lính Mông Cổ cũng căng thẳng chờ đợi người thanh niên này sẽ bước đi bước tiếp như thế nào.
– Ta thành toàn cho ngươi! Một lần duy nhất và cũng là cuối cùng, đề ở đây là thi giải câu đối, vế của ta chỉ có một câu nên lắng tai nghe cho kỹ đây! Long chắp tay sau đít, tiêu soái tiến đến bên mạn thuyền nhìn sóng nước dập dìu, thoáng qua vài giây bất chợt hắn cất tiếng ngâm lên: “Thuyền Sứ Có Vài Cái Vò”.
(Cái Vò: Một đồ vật bằng gốm sứ hoặc gỗ hoặc là kim loại, hình dáng gần giống cái bình dùng để đựng nước, rượu, tuy nhiên nhỏ hơn cái bình rất nhiều).
Khẽ cười nhẹ, Long thản nhiên nói tiếp:
– Chỉ có một vế đơn gồm sáu chữ như trên, nếu ai trong các ngươi đối lại được, sánh từ ngang nghĩa vậy thì ta lập tức cúi đầu nhận thua! Lời nói của hắn lúc này sao mà nghe cao siêu quá, một vế đối hiểm hóc đến ngay cả người đối cũng cảm thấy nan giải chứ đừng nói chi là người đáp. Long hướng mắt nhìn về phía Cáp Toa Đạt cùng đồng bọn của gã cất giọng thách thức. Trong vế đối của hắn bày tỏ ngụ ý mắng đám người Mông Cổ này là “thùng rỗng kêu to”, chính là tinh tế chửi khéo chúng, đấy mới thấy người giỏi văn sắc sảo cỡ nào.
Không một ai dám lên tiếng, chúng nhân từ xôn xao lập tức trở nên im bặt, đều tự nhẩm lại rồi cảm nhận vế đối vừa rồi. Đây quả thật là Long cố ý gây khó dễ cho đám người Mông Cổ này, vì biết được bọn chúng quanh năm đều sống trên lưng ngựa, tung tăng nơi thảo nguyên, rất ít khi đọc sách nên trò đối đáp này người Mông Cổ chẳng có mấy ai tinh thông hiểu biết.
– Có Vài Cái Vò! Có Vài Cái Vò! Trọng tâm vế đối thực ra chỉ gồm hai từ “Có Vài” nhưng khi “nói lái” tạo ra thành tận bốn từ đồng âm, lại còn trước sau đều bổ nghĩa cho nhau! Thật là thâm thúy! Vi diệu! Vi diệu! Một thư sinh có vẻ học thức uyên bác tự miệng đọc lại vế đối của Long vài lần rồi vừa suy ngẫm vừa tấm tắc khen ngợi, cuối cùng cũng chỉ đành nhăn mặt mà lắc đầu chịu thua, vậy cũng đủ hiểu đám người Mông Cổ đang bí quẫn cỡ nào.
Không đối được cũng đúng thôi! Đấy chính là câu đối thiên cổ do một vị kỳ nhân nước Đại Việt trong lúc tùy hứng liền buộc miệng ngâm cho vui, không ngờ lại trở thành câu đối thiên cổ, cho đến nay chưa có ai tìm được câu đối tương xứng cả, lần này lại được Long “mượn” dùng để thách đấu. Tất cả cũng là nhờ hắn đam mê học văn, chịu tìm tòi các tác phẩm văn, thơ, câu đối của các bậc hiền nhân nước Việt thời xưa.
– Hừ! Đại Việt quả nhiên nhân tài đầy rẫy! Chúng ta đi! Nên nhớ rằng người mà các ngươi đang bắt giữ kia chính là đệ tử của Diệt Tuyệt, sự xúc phạm lần này phái Nga Mi sẽ không bỏ qua đâu!
Cáp Toa Đạt giận tím người, hừ lạnh một tiếng kèm câu đe dọa rồi kéo đồng bọn rời đi, bỏ mặc Dư Thiếu Nhi trong tay đối thủ. Nói đi thì cũng phải nói lại, thân là sứ giả đại thần của Mông Cổ sang nước nam là Đại Việt để đấu trí, không ngờ thắng đâu không thấy mà thua lại hoàn thua, chỉ còn biết nhục mặt cong đuôi bỏ chạy.
Cuộc đấu trí đến đây liền kết thúc, đám thư sinh tài tử cùng thiên kim tiểu thư bây giờ không còn dám khinh thường Long nữa. Đối với họ trình độ của người thanh niên trước mắt này chỉ có hơn chứ không kém, bọn họ biết người thanh niên này một thân học thức nhất định rất thâm sâu, ai ai cũng cúi người chào hắn một tiếng rồi thong dong rời đi, náo nhiệt đã hạ màn họ cũng không muốn nán lại nữa.
Trên Tử Cẩm thuyền hiện tại chỉ còn lại bốn người bọn Long. Nữ đệ tử phái Nga Mi nãy giờ vẫn một mực im lặng không nói nửa lời, xem ra cũng rất biết điều.
– Hihi! Long ca à, ca không biết đâu, lúc nãy khi đấu trí với đám người Mông Cổ kia trông ca khí phách ngút trời, không biết làm cho bao nhiêu con tim thiếu nữ đập rộn ràng đó nha! Ngay cả vị Huyền tỷ tỷ đây cũng không có ngoại lệ đâu! Hihi! Hiền Nhi dễ thương sà vào lòng hắn như con chim sẻ nhỏ, tíu tít cất giọng êm ả khen ngợi vị Long ca ca này của nàng, bất giác làm cho Long cũng hơi thấy ngượng ngùng, hắn thật ra chỉ là mượn tri thức của tổ tiên để lại mà thôi.
– Hừ! Ta nào có! Tiểu nha đầu ngươi đừng có nói bậy! Thu Huyền ngượng ngùng gắt nhẹ một tiếng rồi vội quay mặt đi không để cho Long nhìn thấy cái vẻ bối rối trên dung diện mỹ lệ của nàng.
Long ôm lấy thiếu nữ trong ngực, hắn cười trừ nhưng không nói gì, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bạch y nữ tử, Thu Huyền lúc này đang đứng đối diện, sau khi ngượng ngùng trôi qua thì lại dùng đôi mắt long lanh “biết nói” nhìn hắn thật lâu.
– Ngươi tên là gì? Thu Huyền dường như có suy nghĩ gì đó trong lòng, chỉ thấy hai mắt nàng lập lòe tình tứ trêu đùa, đột nhiên muốn biết tên của người thanh niên này.
– Tên của ta á? Ờ mà ta tên gì nhỉ? Hắn ngờ nghệch gãi đầu, thái độ vô tư suýt làm cho tam nữ ngất xỉu tại chỗ. Chợt lại thấy hắn la lên:
– A ta nhớ rồi! Ta tên Long! Vũ Phi Long! “Vũ” trong vũ điệu, “Phi” trong phi ngựa và “Long” trong quần! Lại thả một câu văn vở nhưng ý nghĩa thì ôi thôi rồi, nghe xong mà chúng nữ chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán phán một câu: Thằng bệnh hoạn!
(Long trong quần và Lông trong quần, dù là đồng âm nhưng vẫn mang hai loại ý nghĩa cực kỳ sâu xa thâm nho).
Không chút lưu luyến xoay người đi, đến khi sắp rời khỏi mũi thuyền, bạch y nữ tử mới khẽ xoay người lại nhìn Long rồi bất ngờ tay ngọc vén nhẹ tấm mành sa lên để lộ cái miệng chúm chím rất duyên dáng, cất tiếng cười nói giọng đầy hứa hẹn. Nụ cười của nàng không khác gì đóa Hướng Dương đang ngược nắng, rực rỡ vô cùng.
– Ta nhớ kỹ tên ngươi rồi! Có duyên sẽ gặp lại! Nữ tặc kia phiền ngươi xử lý dùm! Sẵn tiện ta đây xin được đáp trả vế đối của ngươi! Rồi nàng cất tiếng: Đểu Nhân Thuận Buồm Xuôi Gió!
Vế đáp trả khá gắt, tương đồng với vế đối của Long, chỉ ra “Thuyền” và “Buồm”, hơn nữa còn có ẩn ý chửi khéo.
Thiếu nữ nói rồi xoay người nhún chân, thoáng cái liền như cánh chim vụt nhảy xuống một chiếc thuyền độc mộc không biết từ khi nào đã neo sẵn, cặp bên dưới eo thuyền Tử Cẩm rồi bóng nàng dần dần rời xa.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/11/xuyen-khong-ve-dai-viet.html
– Ca! Long ca!
Không biết ngơ ngác nhìn theo Thu Huyền đến bao lâu, chợt có tiếng giận lẫy của Hiền Nhi vang lên bên tai mới kéo Long trở về với thực tại.
– Gì! Gì thế? Ai đang gọi ca đấy, có ca đây! Long vươn tay tém tém nước dãi trào ra hai bên mép, ngơ ngơ ngáo ngáo đáp loạn xạ hết cả lên.
– Hứ! Thấy ghét ghê! Ca mê nàng ta đến vậy sao không mau đuổi theo đi! Không thèm nói chuyện với ca nữa! Muội đi ngủ đây! Hờn dỗi bỏ lại một câu, sau đó thiếu nữ ngoe nguẩy lắc đít bỏ đi vào bên trong lâu thuyền, để lại Long cùng Dư Thiếu Nhi hai mặt nhìn nhau.
Những lời phút chót của Thu Huyền vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, bất giác khiến xuân tâm Long một trận nhộn nhạo không thôi.
– Thuận Buồm Xuôi Gió, Thuận Giò Xuôi Bướm! Hahaha! Hay! Rất hay!
Ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh hắn đã giải được âm lái của Thu Huyền, liền vui vẻ không ngớt miệng tán dương vế đối của bạch y nữ tử mà không thèm để ý đến hai từ “Đểu Nhân” phía trước vốn chính là có ý tứ chửi khéo hắn.
– Ấm lòng! Ấm lòng! Cất tiếng cười ha hả, Long bỗng ngẫu hứng vịnh lên chuỗi thơ:
Khuynh Thành Nhất Tiếu Sa…
Hương Diễm Mục Nhân Đà.
Nhật Thiên Chiếu Hạ Trần…
Bình Địa Tựa Bạch Nhất Hiệt…
Họa Tuyệt Sắc Giai Nhân.
Khi Sương Bì Tái Tuyết…
Nhũ Hoa Tuyệt Bất Tiểu…
Kiều Đồn Đại Đa Đa…
Cầu Thị, Sở Tâm Phối.
Dịch vui cho anh em dễ hiểu nghĩa. Còn ai muốn dịch thơ thì xin cứ tự nhiên nhé!
Nàng Cười Khiến Thành Trì Ngả Nghiêng…
Xinh Đẹp Cướp Mất Ánh Mắt Người Nhìn.
Nắng Trời Chiếu Rọi Xuống Trần Gian…
Mặt Đất Tựa Như Một Trang Giấy Trắng…
Vẽ Lên Bóng Dáng Của Cô Gái Đẹp Nhất.
Làn Da Trắng Hơn Cả Sương Tuyết…
Cặp Vú Thật Là Không Có Nhỏ…
Đôi Bờ Mông Lại Càng To To…
Rất Muốn Nhìn Mà Lòng Đắn Đo.