Phần 104
Mò! Mò! Ta muốn sờ! Trương Siêu Quần tinh trùng đã lên não, khổ sở nhẫn nhịn, đột nhiên, mỹ nhân nhúc nhích, dĩ nhiên là lại lật người! Trương Siêu Quần mau mau nhắm mắt lại giả bộ đã ngủ, tim nhảy lại càng nhanh hơn, hắn biết Võ Thanh Anh đã xoay người lại, cũng không biết nàng đang tỉnh giống mình, hay là đã ngủ trong lúc vô tình trở mình?
– Công tử ngủ rồi sao?
Mỹ nhân bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Trương Siêu Quần theo bản năng đáp:
– Chưa…
Gay go rồi, sao lại mở miệng nói chuyện trong lúc giả ngủ? Hắn mở mắt ra, qua ánh chớp sấm sét, chỉ thấy mỹ nhân như ngọc, trên mặt ửng hồng một mảnh, hai con mắt long lanh như nước, không khỏi len lén nuốt nước miếng.
– Công tử cũng ngủ không được?
– Ừm…
Này, hỏi vậy không phải phí lời sao? Ở bên cạnh có một tiểu mỹ nhân mà còn có thể ngủ được? Trừ phi là mình là thái giám.
– Vậy muội… muốn hỏi.. hỏi công tử…công tử thấy muội đẹp, hay là Cửu Chân tỷ đẹp ?
Vấn đề thế này đối với kẻ ái tình ngu ngơ có lẽ sẽ thấy có điểm khó, đối với kẻ chuyên trên giường Siêu Quần ca mà nói, quả thực quá dễ dàng chẳng khác nào nói nhảm.
– Tiểu thư cùng Cửu Chân so sánh, thì tiểu thư ôn nhu hơn, Cửu Chân xinh đẹp bình thường, còn vẻ đẹp của tiểu thư, có thể khiến cho người ta không thể thở nổi, chỉ cần là nam nhân, ai cũng quyết không thể chịu đựng khi nhìn thấy tiểu thư không vui, nếu như Cửu Chân giống bầu trời đêm, xán lạn tinh tinh, thì tiểu thư chính là vầng trăng trong sáng tinh khiết.
Trương Siêu Quần này có thật là nhiều bài a, đã có lúc, hắn nói với Chu Cửu Chân:
“Võ cô nương nào có bằng một nửa đẹp đẽ của nàng! Ta xem ra, một vùng Côn Lôn sơn tất cả mọi người đều không có ánh mắt, Tuyết Lĩnh Song Sơn chỉ là hữu danh vô thực, Cửu Chân đẹp như thế, Võ cô nương không bằng một nửa nàng, thì làm sao mà gọi là là Tuyết Lĩnh Song Sơn?”
– Thật sự sao? Công tử đem muội so sánh với mặt trăng à? Muội thật sự có xinh đẹp như vậy?
Võ Thanh Anh trong lòng vui vẻ, cảm thấy ngọt ngào vô cùng, không nói ra hết được sự thỏa mãn.
Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:
– Đó là đương nhiên.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nói:
– Muội không tin, công tử chỉ là gạt người.
Trương Siêu Quần bỗng nhiên linh quang lóe lên, nói:
– Ta có làm thơ để chứng minh a là ta không có gạt tiểu thư.
Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói:
– Công tử làm thơ?
Trương Siêu Quần trong mắt loé ra vẻ đắc ý, hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nói:
– Vậy ta đành phải bêu xấu a! Nghe đây này…
“Đại hải..
Nhĩ toàn thị thủy..
Mã nhi..
Nhĩ tứ điều thối…
Nhĩ vấn nhĩ đa mỹ…
Tị tử hạ diện trường trứ chủy!”
Võ Thanh Anh cười ngoặc nghẻo, nói:
– Thơ công tử nói cái gì vậy! Trong biển rộng toàn là nước, chứ lẽ nào là rượu sao? Con ngựa đương nhiên là có bốn chân rồi! Còn… phía dưới lỗ mũi là… miệng.. ha ha ha…
Võ Thanh Anh cười không ngớt, thân thể tươi đẹp run rẩy không ngừng.
Trương Siêu Quần nhìn dáng vẻ nàng trong lòng mê say, lẩm bẩm nói:
– Tiểu thư thật đẹp! Nụ cười càng hiện lên vẻ xinh tươi, đến giờ rốt cuộc ta mới biết, tại sao cổ nhân lại nói câu “ hoa nhường nguyệt thẹn “, chắc chắn là người nói ra câu này lúc đó cũng đang đối mặt với mỹ nhân giống như tiểu thư vậy.
Võ Thanh Anh thấy trong vẻ mặt hắn lộ ra vẻ si ngốc mê man, nàng xấu hổ nói không ra lời, bầu không khí, bắt đầu trở nên mập mờ.
– Ta… Ta có thể ôm tiểu thư một cái không?
Ánh mắt Trương Siêu Quần, so với dung nham còn nóng rực hơn, hầu như phải đem cho Võ Thanh Anh đáng thương làm cho nóng chảy.
Võ Thanh Anh chịu không nổi e thẹn, trong lỗ mũi phát sinh tiếng muỗi ưm à, còn chờ cái gì? Trương Siêu Quần đưa tay ra cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
– Trên người tiểu thư đến tột cùng là có cái ma lực gì, tại sao ta không nhịn được cứ muốn ôm tiểu thư vậy?
Trương Siêu Quần ôm trong lòng nhuyễn ngọc mùi hương nồng nàn, trên miệng còn rót vào mê thang.
Kỳ thực, Võ Thanh Anh phương tâm cũng đã có hắn, bất quá là hắn chưa biết thôi, tiểu cô nương rụt rè, rốt cục ở trong cơn mưa đêm này đã bị triệt để xé ra, trong lòng người ngọc, mùi thơm phân tán, như lan như xạ, thấm ruột thấm gan.
– Công tử sẽ lấy muội chứ?
Thiếu nữ e thẹn hỏi.
Trương Siêu Quần không chậm trễ chút nào:
– Sẽ lấy! Có thể lấy được mỹ nữ như muội là phúc phận của ta, sau này ta sẽ đối với ngươi tốt cả đời này.
Võ Thanh Anh “Ừ” một tiếng, thân thể nhích lại gần thật sát Trương Siêu Quần, trong đầu mê man, càng thêm dùng sức ôm chặt.
– Đêm nay muội sẽ làm thê tử của công tử được không?
Thiếu nữ nhẹ giọng nói.
Được! Đương nhiên được! Quá tốt rồi! Ta bỏ ra như thế nhiều tâm tư, chính chờ đợi câu này a! Trương Siêu Quần cúi đầu, khẽ hôn lên miệng nàng thay thế câu trả lời, lúc này, vô thanh thắng hữu thanh…
Một lúc lâu, đầu lưỡi chen vào mở ra đôi môi đóng chặt của Võ Thanh Anh, nàng mềm mại hô khẽ trong tiếng, Trương Siêu Quần đã ngậm cái lưỡi nhỏ kia, ở trong miệng nàng chăm chỉ không ngừng tìm kiếm, như là bên trong khoang miệng ẩn giấu bảo tàng vậy, chưa trãi qua nhân sự, thiếu nữ có thể nào chống đối lại khiêu khích? Trong đầu nàng lập tức trống rỗng, linh hồn như là từ trong cơ thể bay ra, không biết ở nơi nào.
Không biết thời điểm nào, xiêm y trên người Võ Thanh Anh đã bị bỏ đi, khi cái yếm và tiểu khố cuối cùng cỡi ra, thân thể mềm mại tràn trề mùi hương hiện ra ở trước mắt Trương Siêu Quần, như con thiên nga gáy ngọc trắng như tuyết một mảnh duyên dáng giống, óng ánh chói mắt mịn màng cùng xương quai xanh nhu mị nhẵn mịn, tròn trịa ngọc nhuận bờ vai đẹp, hoàn toàn làm hắn quyến luyến lạc lối, đôi bầu vú săn tròn hơi rung động, phảng phất nụ hoa đón gió xuân mời hái, bụng dưới bóng loáng không chút tì vết mê người, đôi chân dài thánh khiết kẹp chặt bên dưới ánh chớp lòa của sấm sét mê người, đẹp không sao tả xiết, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy, người ngọc xấu hổ, đôi mắt đẹp như nước.
– Ưm…
Võ Thanh Anh bị hắn âu yếm đến ý loạn tình mê, giờ khắc này đã trần truồng như con nhộng, mắc cỡ không có chỗ trốn, không làm gì khác hơn là nhào vào trong ngực hắn.
Ôm ấp mỹ nhân thân thể hương nhuyễn, hai bàn tay tiếp tục không an phận bắt đầu xâm lược, da thịt nàng non mịn, sờ ở trong tay có cảm giác mềm mại căng tràn lại co dãn thật sự là khó có thể hình dung, thật giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, âm thầm vận lên chân khí, ngưng tụ vào lòng bàn tay phải đưa xuống để trên cái âm hộ của Võ Thanh Anh, chốc lát sau toàn bộ thân thể nàng run rẩy cong lại, rên rỉ:
– Công tử… công tử có phải là dùng nội lực… a… nội lực của công tử… chui vào bên trong chỗ ấy đi tới…công tử làm sao được vậy… không… không thể đi vào đó… a… ưm…a….
Võ Thanh Anh chỉ cảm thấy ngay giữa hai chân mình làm như có những đầu ngón tay ngọ nguậy, rồi chui sâu vào bên trong cái huyện động chưa khai khẩn của mình, ở sâu trong nơi đó luồn lách bươi móc nhưng rất mềm nhẹ, chưa bao giờ nàng có được cảm giác kỳ diệu ở bên trong chổ cái huyệt động như vậy, từng lần từng lần một âu yếm, dường như nơi trong hang động đó, bắt đầu chìm đắm những làn sóng nước ấm áp vỗ về lấy.
Chỗ ấy làm như đã bị chất lỏng ấm áp toàn bộ bao dâng lên, xung kích, vuốt nhẹ, khi luồng chân khí đó lặng lẽ tiến vào, thì đã biến thành hình dạng như là một cây côn thịt, bắt đầu nhúc nhích chuyển động…
Vì vậy làm cho hơi thở thiếu nữ như là đình trệ, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, hai cái chân trắng noãn trơn mềm không được tự động dang rộng mở ra..