Phần 57
Mặc quần áo xong, hai người lặng lẽ đi ra ngoài, đến một khoãng xa xa mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ở trước mái hiên một phen mây mưa cuồng nhiệt như vậy, tuy rằng kích thích, nhưng thực sự là không thể tận hứng, sợ bị bên trong hai tiểu tử nghe được động tĩnh, sẽ giật mình thức giấc chạy ra xem bọn họ “…luyện công”.
Nguyệt quang trong sáng, bóng cây lắc lư, Đinh Mẫn Quân mặc cho hắn nắm cánh tay mình, trong đầu trống rỗng, phảng phất cái gì cũng không biết, cũng không cần đi để ý tới, bất chợt nghe được tiếng nước chảy rì rào, vừa mới ngẩng đầu, thì thấy một dòng suối nhỏ chảy cuồn cuộn, trên bờ một rừng cây kéo dài thăm thẳm liên miên.
Trương Siêu Quần cười nói :
– Nơi này phong cảnh rất tốt, chúng ta… chúng ta có thể ở ngay đây luyện công..
Đinh Mẫn Quân kinh ngạc thốt lên một tiếng, đêm nay ánh trăng khá sáng làm nổi bật dáng của hai người, ở đây… nơi này… Đinh Mẫn Quân ngập ngừng nói :
– Không thể…nơi này… nơi này tuyệt không được, tùy tiện có người đi tới, vậy cũng cái gì cũng nhìn thấy, chúng ta… chúng ta chi bằng trở về đi thôi!
Đinh Mẫn Quân khuôn mặt càng ửng đỏ, ngay cả liếc nhìn hắn một cái dũng khí cũng không có.
Trương Siêu Quần mỉm cười, nghiêng qua thân thể nàng, Đinh Mẫn Quân tuy là người mang võ công, nhưng nếu luận nội công thâm hậu, thì đã là kém Trương Siêu Quần một tầng, bị hắn kéo lấy nhẹ nhàng, ôm vào trong ngực.
– Ngươi đêm nay còn chưa đủ sao? Ta bị ngươi bắt nạt chết rồi, bên dưới hạ thể đang sưng đau đây này, chúng ta …trở về đi thôi!
Trương Siêu Quần làm sao mà chịu, một hai bàn tay ở trước ngực nàng sờ loạn, một tay lại mò vào cái khe thịt với hai cặp môi lơn và môi nhỏ đền vẫn còn đang sung huyết sưng lên, nàng thở hổn hển đỏ ửng từ trên mặt lan tràn đến phần gáy, hắn chỉ vào mảnh rừng cây nói:
– Chúng ta trên đất đã từng làm, nhưng còn chưa có thử quá ở trên cây cảm giác như thế nào, hôm nay sư tỷ nhất định phải đi theo tiểu đệ mới được!
Cười ha ha, cũng không để ý tới một đôi quyền của nàng đang nhẹ nhàng nện đánh ở trên người hắn, ôm lấy đưa nàng hướng về rừng cây chạy gấp phóng đi.
Đến trong rừng cây, kiếm một cây đại thụ, Trương Siêu Quần phóng lên trên, hai chân nhẹ nhún, sau mấy lần nhảy vọt, đã vững vàng ngồi ở một chảng ba cây to lớn trên cao, Đinh Mẫn Quân giật nảy cả mình, không nghĩ tới hắn khinh công tinh xảo như vậy, nếu là mình, là không cách nào chỉ vài ba lần lại nhảy lên đến cao như thế, hơn nữa hắn còn ôm chính mình, kinh ngạc hỏi :
– Siêu Quần, phái Võ Đương các ngươi khinh công không phải sử dụng là sử dụng Thê Vân Tung sao? Nhưng chiêu này lại là không giống, ngươi từ nơi nào học được loại khinh công này?
Từ trên cao nhìn xuống, Trương Siêu Quần bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Long Nữ, nhớ tới khoãng thời gian hai năm sinh hoạt bên dưới thung lũng để, nhớ tới mười sáu năm ước hẹn với cô cô, nhớ tới nàng áo trắng như tuyết, tố tịnh vô trần, ngây người không trả lời Đinh Mẫn Quân, mà chỉ ngước nhìn ánh trăng trong sáng lẩm bẩm than thở:
“Thê lương biệt hậu lưỡng ứng đồng, tối thị bất thắng thanh oán nguyệt minh trung…”
Đinh Mẫn Quân nói :
– Siêu quần, người đọc thơ khiến người ta nghe xong trong lòng rất chua xót.
Trương Siêu Quần mỉm cười đau thương, nhưng vẫn không trả lời, ôm chặt nàng vào trong ngực, lại nhìn bầu trời đêm, thật lâu không nói, tâm trí không biết bay về phương nào.
Đinh Mẫn Quân ẩn ẩn đoán được hắn có chuyện không vui ở trong lòng, hắn đọc lên vần thơ, rung động tâm hồn, thăm thẳm lành lạnh, mặc dù là nàng không rành, nhưng cũng nghe ra câu thơ này tâm ý đầy sự hoài niệm, Đinh Mẫn Quân trong lòng thê lương, hắn tuy rằng ôm mình trong lòng, nhưng trái tim hắn lại tưởng niệm một người khác…
… Bạn đang đọc truyện Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/09/y-thien-do-long-ky-quyen-1.html
Trời không biết đã hừng đông từ lúc nào, trương Siêu Quần giật mình thức tỉnh, cúi đầu nhìn lại, Đinh Mẫn Quân vẫn tựa tựa ở trong ngực mình ngủ, thanh lệ trên mặt, mơ hồ có nước mắt, trong lòng hắn hơi động, biết mình tối hôm qua có chút quá đáng.
Hắn vừa nhúc nhích, Đinh Mẫn Quân lập tức tỉnh lại, mỉm cười nói :
– Ngươi tỉnh rồi?
Trương Siêu Quần áy náy nói:
– Tối hôm qua…
Đinh Mẫn Quân ngọc vươn tay ra, che miệng hắn lại, nói :
– Ta rất rõ ràng, ngươi không cần giải thích.
Hít sâu một hơi, nàng nói tiếp :
– Thì ra ngủ ở trên cây, cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là… chỉ là khá giống là hầu tử.
Trương Siêu Quần cũng cười cười nói :
– Hai con khỉ à? Ừ cũng giống hai con khỉ leo cây, thôi chúng ta trở về, hai tên tiểu tử kia nếu tỉnh lại mà vẫn còn không thấy chúng ta trở lại, chỉ sợ sẽ cho là chúng ta luyện công đến trời đã sáng rồi quên chúng luôn.
Đinh Mẫn Quân, nhớ tới chuyện đêm qua, không dám lên tiếng, vẫn cứ để hắn ôm, bồng bềnh bay hạ xuống, nàng phát hiện, hôm nay cùng đêm qua cảm giác hoàn toàn khác nhau, Đinh Mẫn Quân đứng trên mặt đất hai chân run lên, cái âm hộ của nàng bị dương vật Trương Siêu Quần “ luyện công “ đến giờ đã hoàn toàn bị sưng đau, lúc này nàng mới chợt hiểu mộng tỉnh.
Trở lại nhà tranh, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối quả nhiên tỉnh lại, Dương Bất Hối quay qua hỏi Trương Siêu Quần:
– Đại ca ca, tối hôm qua cùng a di đi luyện công đến giờ phải không?
Trương Siêu Quần da mặt thật dày, cười ha ha, nói:
– Đúng đấy, luyện suốt một buổi tối.
Quay đầu liếc nhìn nhìn Đinh Mẫn Quân, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng bừng, đúng là trời sinh nét yểu điệu thục nữ.
Bốn người ăn mấy cái bánh bao còn lại của Đinh Mẫn Quân mang đến, rồi liền hướng về phương hướng Côn Luân Sơn bước đi, hai người trưởng thành mang theo hai đứa bé, đương nhiên là nhanh hơn trước nhiều, trên đường đi, Trương Siêu Quần chỉ dạy cho Đinh Mẫn Quân khinh công của Cổ Mộ phái, Trương Vô Kỵ ở một bên cũng là âm thầm luyện tập, Dương Bất Hối tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng muốn học, chỉ có điều hoàn toàn nghe qua mà không hiểu, chu mỏ mọc ra hờn dỗi, cứ như vậy một đường cất bước, một đường nghiên tập, bảy ngày sau thì đã đến đến tỉnh Hà Nam.
Lúc này, Đinh Mẫn Quân khinh công đã là rất nhiều tiến triển, Trương Vô Kỵ cũng thu hoạch rất nhiều, đi đường gặp phải hai đệ tử Võ Đang cùng Nga Mi, trong chốn võ lâm hai đại môn phái tên tuổi tiếng tăm lừng lẫy cũng đủ để doạ lui rất nhiều người.
Một hôm cả hai tới sông Trú Mã, trời về cuối thu sang đông, gió bấc rét mướt.
Ven đường Trương Siêu Quần kích thạch bắn trúng một con nai, một cục đá dù chưa có thể trực tiếp làm con nai này mất mạng, nhưng cũng khiến cho nó sợ quá bỏ chạy, mỹ vị đến miệng, há có thể để nó mất? Trương Siêu Quần đem Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối giao cho Đinh Mẫn Quân, dùng khinh công đuổi theo, trãi qua hơn hai dặm, mới dùng một quyền đem con nai đánh gục, hào hứng vác ở trên người, vội vàng quay trở về.
Vừa nhìn đến chỗ bọn họ, nhưng lại thấy ba người đang nằm phục trên mặt đất, đồng loạt nhìn phía trước, hắn kinh ngạc, đến gần, chợt nghe xa xa từ phía sau sườn núi có tiếng khí giới va chạm và có tiếng chân di chuyển…